Page 31 - Bong hoa ben hem vang
P. 31

- Thôi đi, có anh Đáng thiệt là ê mặt.
  Hồng Diệp dịu dàng nhìn Ty Ty:
  - Nhưng hình như anh Đáng cảm Ty Ty đó nghe. Bà Thanh Tâm độ rày qua mỹ phẩm phất lắm,
  ảnh con một, ai ưng ảnh sướng cả đời.
  Ty Ty cười giòn:
      - Ti ếng đồn khắp Đà Nẵng bà Thanh Tâm tiết phụ khó mà nghiêm, thêm họ Lê Sĩ bên một
  thì gia thế hai cô nương đây mới xứng đôi, hạng Ty Ty làm sao tới cửa. Thôi bỏ, nói vui rứa, rủi
  anh Đáng nghe thì kỳ chết.

  Cả ba dự định học bài khoảng một giờ là Đáng tới, ai ngờ, con nhỏ giúp việc nhà Hồng Diệp
  chạy qua nói:
  - Điện thoại anh Thiên gọi cả ba, lẹ lên.
  Hồng Diệp chạy trước, Tâm Minh kéo Ty Ty. Cô nhỏ trì tay lại lắc đầu, Tâm Minh gắt:
      - Đừng rứa mà. Ty Ty có biết mấy lần trước làm ảnh buồn lắm không? Ảnh nói với Mi, ảnh
  buồn tới không muốn đi học đó. Đi mau. Cả hai chạy qua nhà Hồng Diệp. Thấy mẹ Hồng Diệp,
  cô Bích đang ngồi nhìn Diệp nói chuyện điện thoại, vẻ mặt vui vẻ liền cúi chào. Cô Bích cười,
  khoe:
  - Không biết hai đứa nói gì mà lâu dữ?
  Diệp đưa ống nghe qua Tâm Minh. Mi nói một lúc, chuyên qua Ty Ty. Cô nhỏ mới cầm đã nghe
  giọng Thiên:
  - Ty Ty hả? Giờ mới chịu gặp anh à? Anh gởi thư và sách, em nhận được chưa?
      - D ạ rồi.
  - Sao không trả lời thư?
  - Ty Ty bận lắm. Bán hàng một buổi, đi học một buổi.
  - Bận vậy sao? Nghe bác sĩ Đáng nghé thăm em hoài phải không?
  - Ảnh thay anh kèm ba đứa học.
      Đầ u dây, Thiên làm thinh một lúc:
  - Có nhớ hứa gì với anh không?
  - Hứa gì?
  - Cái ngoéo tay bữa tết. Nhớ chưa?
  - Em nhớ. Mập yên chí.

  - Ty Ty! Anh quyết định rồi, sẽ xin việc ở Đà Nẵng sau khi ra trường. Nhưng em đừng cho ai
  biết chuyện này nghé. Ngoại khỏe không?
      - D ạ khỏe. Mập ơi! Cúp máy đi, tốn tiền lắm.
  - Em ráng học thi cho tốt nghe.
  - Ừ ráng.
  - Coi chừng ngoại nghe.
  - Dĩ nhiên rồi.
  - Anh gọi về, nhớ qua nghe, đừng trốn.
  - Được.
  - Ty Ty! Anh nhớ em lắm.

      M ắt cô cay cay, nói ngập ngừng, nhỏ xíu:
  - Ty Ty cũng nhớ anh lắm.
  - Vậy ráng nghe lời anh, lời ngoại, ngoan hiền như...
  Cô nhỏ đổ bực:
  - Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Bye.
  Ty Ty cúp máy,đi một nước, quên cả chào cô Bích. Tâm Minh bối rối, xin lỗi mẹ bạn, chạy theo.
  Cô Bích nhìn theo nói mát mẻ:
      - Đúng là... rau nào sâu nấy, quen thói chợ trời.
  - Mẹ! - Hồng Diệp kêu lên.

  - Mẹ nói không đúng hả? Mẹ không biết vì răng con chơi được với hắn, ngữ nớ, chỉ lân la cũng
   26   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36