Page 28 - Bong hoa ben hem vang
P. 28

khó tả. Trời ơi! Cô nhỏ mặc áo dài trông mê hồn, nhon không chịu nổi. Đáng nghĩ thầm.
  Ty Ty vô tình hay cố y khoe vẻ đẹp trời cho trong bộ áo dài với anh Thiên? Hồng Diệp nghĩ. Mỗi
  Tâm Minh hồn nhiên reo:
  - Anh Thiên! Thấy Ty Ty mặc áo dài chưa? Hoa khôi áo dài trường em đó.

  CHƯƠNG 7

  B

  à Bốn rời phòng hồi sức ra khoa nội. Cả nhóm lần dân xóm thở phào. Dù
      gì bà m ới ngoài năm mươi. Ty Ty còn nhỏ thế kia. Chín Mập quyết định ngập học trễ thêm
  một tuần, anh đành lòng nào khi Ty Ty năm sáu giờ sáng từ bệnh viện về lo dọn hàng kiếm
  tiền, đến mười giờ gởi hàng tất tả đi chợ nấu ăn xách vô bệnh viện. Trưa, tất tả quay về đóng
  hàng, đi học. Tối, ra ở với ngoại cả đêm, mang sách vở theo học bài.

      Đ iều Thiên lên ruột hơn là anh chàng bác sĩ Đáng trẻ tuổi, hào hoa kia, cứ lên "thăm" ngoại
  Bốn tà tà sáng chiều, còn Ty Ty đối với anh ta ngày một thân thiết hơn.

      R ồi bà Bốn cũng xuất viện với lời dặn dò, phải nghỉ ngơi, không thức khuya dậy sớm. Ty Ty
  từ đó, cứ năm giờ sáng dậy đi chợ trời sớm, mua hàng bán thêm. Thiên chuẩn bị đi Sài Gòn, tối
  đến anh qua nhà, đưa Ty Ty một gói lớn bọc kín, nói:

  - Hè về, mặc cho ai coi thử.
  Thiên đi, Đáng tìm tới nhà, và rồi hôm nào cũng ghé, khiến Ty Ty ngạc nhiên:
      - R ăng anh rảnh rứa? Đi chơi suốt.
  - Anh làm ca, có thời gian nên ghé thăm ngoại.
  Ty Ty vô tư trước lòng tốt của Đáng. Hồng Diệp mừng thầm. Tâm Minh thắc mắc, ngẫm nghĩ:
  - Ty Ty!
      Tâm Minh g ọi khi thấy bạn ngồi ngơ ngẩn ở giường nhìn chăm vào tường. Trên tường là bộ
  áo dài gấm màu hồng phấn, một chiếc váy dài lửng tám mảnh hoa vàng trên nền lam nhạt chen
  hoa hồng. Tâm Minh trố mắt:
      - Chu choa! Ty Ty may h ồi mô rứa? Đẹp ghê hồn.
  Kéo bạn ngồi cạnh, Ty Ty nhăn nhó:
  - Quà tốt anh Mập cho ta đó. Ta định không may, té ra ảnh lấy phiếu ở tiệm may, trả tiền hết
  rồi, chừ may rồi, ta không dám bận.
  - Vì răng?
  - Mập nói đợi hè Mập về hày mặc, còn ta lại nghĩ, nếu mặc vô chắc là giống nhỏ Hồng.
  Tâm Minh hiền nhất nhóm, nhưng con nhà giàu, nên chuyện ăn diện rành "sáu câu". Cô nhỏ che
  miệng cười:
      - Ty Ty kh ờ thiệt. Răng giống được? Nhỏ Hồng ăn diện chạy theo thời trang rất sặc sỡ, lại
  quá lố đến nhố nhăng, còn Ty Ty chỉ đẹp và con gái hơn khi mặc vào thôi. Nhưng mà nghe Mi
  hỏi nè. Vì răng anh Thiên tặng áo cho Ty Ty rứa?
      - Ta đâu biết - Ty Ty tặc lưỡi - Lão Mập nói lì xì đầu năm.
  Tâm Minh khúc khích:
  - Răng ta với Hồng Diệp không có? Chết Ty Ty rồi. Coi chừng đó.
  - Coi chừng thứ chi?
  - Hôm Ty Ty mặc áo dài, anh Mập nhìn hoài, vẻ lạ lắm, như vậy là... cảm...

  - Im! Nói bậy, bà Hai cầu Tự gọt đầu - Ty Ty la lên, mặt lại đỏ nhừ. Hồi tối tới giờ, cô ngơ ngẩn
  chỉ vì nghĩ vẩn vơ về chuyện đó.

      Cô nh ỏ đứng phắt dậy, vơ sách vở:
  - Học thôi. Ta hứa với ngoại phải đậu đại học.
      Tâm Minh gi ải xong bài toán thì Hồng Diệp qua. Cô dịu dàng chào hỏi bà Bốn, khuyên bà
  ngủ sớm xong mới ngồi vào học. Vừa lúc Đáng chạy xe vào - Anh vẫn thản nhiên gọi bà Bốn
  bằng ngoại rồi nói với ba cô:
   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33