Page 23 - Bong hoa ben hem vang
P. 23
Viên bác sĩ trẻ nhất hơi cười khi nghe Ty Ty xưng "con". Nàng cao ngang tai anh, "nhon" không
chịu được, lại xưng con ngọt xớt.
- Ngoại em bị tai biến, khá nguy hiểm, chúng tôi sẽ cố gắng. Em ra đây, cần mua thêm ít thuốc.
- Th ưa bác sĩ, có nhiều tiền không?
- Kha khá.
- Con phải chạy về nhà mượn tiền, được không?
Viên bác sĩ trẻ bất giác sờ túi, vừa lúc Chín Mập đâm bổ vào, ngay khi cô y tá mở khóa cửa.
- Ty Ty!
- Anh Mập!
Thiên như mơ khi thấy Ty Ty ôm chầm anh. Giờ cô khóc được rồi và khóc ngất.
- Mập ơi! Gọi ngoại dậy cho Ty Ty, ngoại ngủ vậy Ty Ty sợ lắm. Thiên choáng váng vì lo, vì mùi
hương tóc Ty Ty đem lại cho anh cảm giác lạ kỳ. Theo quán tính tự nhiên, anh ôm cô dỗ dành:
- Ty Ty ngoan, đừng khóc. Có anh, ngoại không sao đâu. Anh thề đó. Cô gạt nước mắt, chìa
tay.
- Gì? - Thiên ngạc nhiên.
- Tiền cho Ty Ty mượn mua thuốc.
Màn trình di ễn làm vị bác sĩ trẻ xốn mắt chấm dứt. Ty Ty ngồi với ngoại, Thiêm đâm bổ đi
mua thuốc. Hối Minh chạy về nhà, chở ghế bố, bình thủy, quạt máy, mùng mền... Minh quay ra,
có Hồng Diệp đi theo, cả hai nhìn qua cửa kính thấy Thiên bên Ty Ty, vuốt tóc cô, nói gì đó với
viên bác sĩ. Hồng Diệp tái mặt. Minh vô tư:
- H ết hồn. May mà có anh Chín. Lạy trời cho bà ngoại tai qua nạn khỏi. Chín Mập ra, nói
nhanh:
- Tết nhứt việc nhà bề bộn phải không? Hai đứa cứ về, để anh ở đây với Ty Ty được rồi.
Hồng Diệp cắn môi, dịu dàng:
- Anh nên về tắm rửa, ăn tối với nhà. Mai ra không muộn. Đừng để bác buồn.
Tâm Minh khuyên:
- Phải đó anh Chín. Em xin phép mẹ rồi, tối nay ở đây với Ty. Thiên dặn dò Minh, vù về nhà.
Hồng Diệp theo về. Trên đường, Thiên hỏi:
- Chuẩn bị thi đâu chưa Nu?
Thiên đâu biết từ khi lớn, Diệp ghét tên Nu, nhưng Thiên gọi thì không sao.
- Sang năm anh ra trường, định làm đâu?
Thiên thờ ra. Anh muốn về đây, nhưng biết khó. Đà Nẵng chưa phát triển, tìm việc phải tốn
kém, tiền lương không bao nhiêu.
- Anh chưa biết. Trước mắt thành phố sẵn công việc ăn việc làm ngành điện tử đang hút người.
H ồng Diệp ghìm niềm vui:
- Em thi Sài Gòn, nếu đậu, anh phải chăm sóc cho em à nghen. Thiên vô tư:
- Dĩ nhiên. Chỉ tội cho Ty Ty mất người bạn.
Thiên đứng trước nhà. Diệp vẫy tay chạy thẳng vô Tăng Bạt Hồ. Thiên tắm rửa, ăn cơm
xong, Diệp chạy qua. Bà Gấm thấy Diệp hồn hậu nói cười, khen với con trai:
- H ồng Diệp đẹp nết, đẹp người, ai cưới được nó có phước.
Thiên tròng aó vào người, " đóng thùng " tề chỉnh rồi nói:
- Chuyện em gái con, đứa nào không đẹp người, đẹp nết.
- Ậy! Sao là em gái. Bạn gái chứ. Con Diệp với con đâu máu mủ gì.
Thiên ngờ ngợ nhìn mẹ. Xưa nay, bà Hai Gấm đâu biết nói lời bóng gió. Gì đây, mẹ Việt Nam?
Đừng có vơ vào, thiệt thân nghe.
- Mẹ đừng quên con ẵm bé Nu hồi nó còn ở truồng nghe. Không anh em là gì? Con sẽ tìm thằng
bạn nào bá chấy gả cho nó.
M ặt Diệp đỏ lên rồi tái nhợt, cô lí nhí:
- Anh hư thiệt. Ăn với nói.
Thiên cười to, cốc đầu Diệp một cái: