Page 25 - Bong hoa ben hem vang
P. 25

Lối gọi Ty Ty thân thiết, khiến Thiên khó chịu. Anh lẳng lặng gật đầu, một lúc nói:
  - Từ bé Ty Ty đã thế, ham ngủ, ham ăn, ham quậy, suốt ngày chọc lối xóm mắng vốn, thế nhưng
  chơi với nhau bốn người, tôi chỉ quý Ty Ty.

      - Anh thích Ty Ty à?
  Thiên nhìn xoáy vào Đáng, nhún vai:
  - Còn anh?

      Đ áng không trả lời, hỏi tiếp:
  - Anh nói với Ty Ty chưa?
  - Tôi còn đi học.
  - Vậy không chừng anh sẽ chúc mừng tôi đó.
  Lời Đáng cao ngạo, Thiên cười khẩy:
  - Yêu Ty Ty là một lẽ,chấp nhận được Ty Ty là lẽ khác. Tôi chờ xem.
      Thiên vào phòng b ệnh, cho tới sáng anh ra vô giữa bà Bốn và Ty Ty. Gần sáng nghe Ty Ty
  nằm mớ gọi bà ngoại rồi gọi anh Mập, Thiên khẽ lắc đầu, nhưng lòng rộn ràng hơn. Từ bé Ty Ty
  chưa gọi tên con trai nào ngoài anh. Chín Mập là duy nhất, kể cả trong giấc mơ Ty Ty. Có phải...
  CHƯƠNG 6


      Ty Ty ăn tết với ngoại ngoài bệnh viện. Sáng sớm, cô mở mắt thấy Thiên ngồi bên, khoe
  liền:
  - Tối qua, lúc giao thừa, pháo nổ, ngoại thức dậy. Bác sĩ Đáng chúc tết ngoại trước cả em.
  - Sau đó?
  - Ổng lì xì em bao to bự, rồi ngoại ngủ lại. Ổng nói em đi ngủ để ổng canh chừng ngoại. Hồi giao
  thừa,anh Mập ở đâu?
  - Anh đón giao thừa với mẹ xong ra đây. Thấy ông bác sĩ đang.... đắp mền cho em.

      Ty Ty lõ m ắt:
  - Sao anh không đắp mà để ổng đắp?
  - Vì anh ra muộn.
  - Bác sĩ Đáng tốt thật - Ty Ty kết luận.
      Thiên nghe nhói bên ng ực trái. Phải không? Từ bé chỉ Chín Mập chịu nổi Ty Ty. Đi xa, nhớ
  Ty Ty nhiều nhất, kể cả thói xấu cô thể hiện đột phát. Thiên nhớ có lần hè về, chạy ra chợ thăm
  Ty Ty, năm cô học hết 11. Thiên nhớ anh đứng ngẩn ra khi thấy Ty Ty ngồi giữa đám đàn ông,
  đàn bà, bát nháo kể chuyện tiếu lâm chọc cả đám cười bò. Rồi bà ngoại gọi Ty Ty ra bán hàng,
  dăm ba câu đối đáp, cô đổ khùng, xỉa xói vào mặt ông khách:

  - Tôi chưa thấy ai ngu như ông. Có biết mua không? Không biết, thì về nhà giặt tả thay vợ đi.
      Hôm đó xém xô sát, Ty Ty thật hung dữ chụp cây sắt bự, định chơi luôn vô đầu ông khách.
  Thiên hoảng hồn bay tới. Về nhà, ngoại rầy Ty Ty dữ quá, cô nhỏ đã không xin lỗi còn nói:
  - Con ghét nhất ba thằng ngu, ỷ tí tiền lên mặt làm khôn, nó là thượng đế, chắc dăm ba đồng, đồ
  rin nói đồ lô con phải dạ răng?
      Thiên n ạt:
  - Nhưng lối cư xử của em thiếu văn hóa, thiếu gì cách để người ta hiểu ra. Ty Ty làm thinh, một
  lúc buông thõng một câu ngang phè:
  - Dân chợ trời làm gì có văn hóa?
      N ếu không thấy ánh mắt Ty Ty tối sầm đi, thoáng nét đau đớn kỳ lạ, Thiên đã cho con nhỏ
  một trận. Và từ đó, anh thấu hiểu, dĩ vãng lại là một vết ố trong con tim bướng bỉnh của cô bạn
  nhỏ. Còn hiện tại là lưỡi dao cắt từng nhát chậm lên cái mà con bé cho đó là danh dự và lòng
  kiêu hãnh. Nhưng chưa một lần anh có dịp nói cô nghe chuyện con người, giữa cuộc đời bát
  nháo này.
      Thiên b ị đập thật mạnh vào vai, anh giật mình.
  - Anh làm chi chết sững rứa - Ty Ty hét.
  - À không. Em đi rửa mặt đi, anh...
   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30