Page 33 - Bong hoa ben hem vang
P. 33
nữa ). Nghe nói, vứt sách vở, phóng vèo lên xe Thạnh sứt ra chợ.
Bà thu thu ế đang ong óng giọng quảng Nam "hù" bà Bốn tới bến:
- Tui hỏi một lần nữa, bà có đóng thuế không?
- Dạ, chị cho thêm ít bữa, tui còn thiếu tiền.
- Không đợi chờ chi được. Anh Bảy mô, lập biên bản hốt hàng.
Không thấy anh Bảy mô hết, mỗi Ty Ty tóc đuôi gà chổng ngược, quần short lơ lửng, áo sát
nách, tay thọc túi quần nghênh ngang bước tới:
- Ai đòi hốt hàng? - Cô nhỏ kênh kênh.
- Cô là chi bà ni? Bà không đóng thuế, hàng bị tịch biên chờ xử lý. Ty Ty trề môi, nhìn bà thu
thuế từ chân đến đầu, buông một câu tỉnh bơ:
- Tui thách bà đó, hốt tui coi.
C ả chợ xúm quanh ồ lên nháo nhác. Con nhỏ gan cóc tía, dám thách thức nhân viên thuế. Cả
chợ trời, ai cũng nhún giọng khi gặp người thừa hành công vụ, mỗi con nhỏ... ngang hơn cua.
Bà thu thuế lồng lộn, quát gọi người om tỏi. Lạ he! Cả chục nhân viên thu thuế tủa khắp chợ,
nhưng không ai đi tới. Ty Ty cười khẩy:
- H ết cơn chưa bà đầy tớ nhân dân? Nghe cho rõ nè. Chẳng phải chợ trời ni ai cũng dốt nát,
ngu muội không thông hiểu luật pháp như bà tưởng mà bà giở giọng quát nạt làm oai. Đóng
thuế là nghĩa vụ của tôi, đóng trễ thì tui nộp phạt theo đúng quy định nhà nước. Cho đến hết
thời hạn bao nhiêu tháng, nếu tui không thi hành nghĩ vụ, bà mới có quyền mời cấp thẩm
quyền, trình giấy tờ, có anh quản lý chợ đi theo, lập biên bản niêm phong. Đừng tưởng với
chức... nhân viên thu thuế muốn làm trời là làm trời nghe. Bây giờ, bà có hốt hàng không? Hốt
thì làm liền tui coi. Không hốt thì cút xéo cho tui bán kiếm tiền đóng thuế.
Bà thu thuế tái mặt nhìn quanh, một nhân viên thuế vụ lại gần nói kiểu dàn hòa, giải vây:
- Th ư thả cho bà Bốn vài ngày, bà chưa khi mô đóng trễ hết. Đi, về thôi. Họ rẽ đám đông đi
ra, cả chợ nghe anh cằn nhằn đồng nghiệp:
- Chị làm chi lạ rứa? Phải làm đúng luật chớ, tưởng dân họ ngu dốt răng? Chiều nay họp chị phải
kiểm điểm đi.
Cả hai đi rồi, dân chợ cười rần. Từ đó, Ty Ty có thêm biệt danh "Cô tú chợ trời", theo sau danh
gọi "Ty Ty SBC", hồi vụ bắt Bảy Ngọ ăn trộm.
T ối đó, Đáng tới lúc Hồng Diệp nhắn Ty Ty, biểu cô bạn đối với nhân viên thừa hành công
vụ nên mềm dẻo kẻo họ để bụng thù dai không tốt. Dù gì làm dân, luôn thấp cổ bé miệng. Lúc
đó, Đáng mới biết là Ty Ty cùng bán lạc son chợ trời theo bà ngoại.
Học xong, đợi Tâm Minh, Hồng Diệp về, Đáng lựa lời khuyên cô nên chú tâm vào đại học, đừng
ra chợ để mang tai tiếng,Ty Ty ngạc nhiên:
- Em không tr ộm cắp, không làm gì tổn hại danh dự răng mang tiếng? Đáng khó nói, trầm
ngâm một lúc:
- Nếu em thích buôn bán giúp bà nhàn hạ, hay là mở một cửa hàng ngoài lộ chính.
Ty Ty c ười Đáng ngây thơ, cô hỏi:
- Nếu em có tiền, đâu buôn bán chợ trời.
- Anh giúp em.
Ty Ty nhìn Đáng chăm chú:
- Vì răng anh tốt rứa?
- Đừng hỏi. Chỉ cần biết, anh thật lòng giúp em không vụ lợi. Ty Ty ngồi bó gối nhìn ra trời đêm:
- C ảm ơn anh. Rất tiếc,tôi muốn tự nuôi sống mình bằng đôi tay chính mình. Tiền bạc khó
trả, ơn nghĩa càng khó trả hơn, tôi không muốn nợ ai, ngoài bà ngoại tôi và...
- Thiên phải không? Anh khác gì Thiên, quý em thật lòng.
- Anh không hi ểu đâu, khác nhiều lắm đó. Từ thưở tôi chập chững bước đi, anh Mập đã kề
cận bên tôi rồi. Khi không có anh, thì con vá anh nuôi lại quấn quýt bên tôi canh giữ, anh ấy sợ
tôi đi hoang như hồi mới mười ba tháng tuổi.