Page 35 - Bong hoa ben hem vang
P. 35

tin báo về hai cô thi Sài Gòn đều đậu. Ty Ty đậu cả hai trường lại rớt cao đẳng sư phạm. Kỳ
  không?
      Thiên s ốt ruột gặp Ty Ty, đi máy bay về. Cô Bích có cớ nhờ anh Thiên dạy dỗ nên cùng Hồng
  Diệp ra đón theo bà Hai Gấm. Tâm Minh đi một mình vì Ty Ty bận mánh một chuyến hàng
  quan trọng. Xuống sân bay, Thiên hỏi Ty Ty đâu. Mi kể, Thiên buồn. Đồng tiền trong mắt, trong
  lòng Ty Ty lớn hơn anh Chín Mập rồi.

      Quà các bà m ẹ thưởng cho con thi đậu chung với một ý là thưởng một chuyến du lịch Đà
  Lạt. Hồng Diệp lên Dream II, để chiếc 82 lại cho thằng em. Ơn trời là nhờ ba Diệp làm bên Hải
  Quan khấm khá chớ cô Bích dạy sinh chẳng bỡ bèn gì, chuyện lương tiền. Tâm Minh lên cúp
  Tom 92 nguyên thùng, nghe mẹ dặn, xách Chaly chạy qua nói với Ty Ty:
  - Mẹ Mi nói, Ty Ty học bách khoa xa quá, lấy xe Mi đi đỡ chân, tiền khi mô có thì trả.
  Cô Nga nói đúng. Đi xe đạp không kịp dọn hàng ra vô cho ngoại rồi. Ty Ty thở ra.
      - Bao nhiêu?
  Mẹ nói sao, Tâm Minh nói y chang:
  - Xe cũ rồi, hồi nớ mẹ mua mười chỉ, chừ bớt Ty Ty hai chỉ.
  Ty Ty vốn rành mọi thứ trên thị trường như hiểu lòng mẹ bạn thương mình. Cô nhỏ cười bạn
  ngây thơ, tưng tửng nói:
  - Dì Nga bán cây rưỡi thì tao mua.
      Tâm Minh ng ơ ngác xách xe về hỏi mẹ. Bà Nga thở ra. Cây đắng sanh trái ngọt. Trong bùn
  mọc được hoa sen, coi như dì Bốn Khoai có phước. Cầu trời cho dì trăm tuổi, để nhìn Ty Ty
  thành đạt báo hiếu. Bà Nga gọi thợ thay hết phụ tùng, đổ nguyên nước sơn, dặn con vì biết nó
  thiệt thà.
  - Đừng kể chi cho Ty Ty nghe chuyện mẹ thay đồ mới xịn cho nó nghe chưa?
  Mi hiểu, tới đó Ty Ty chồng tiền, bà Nga làm giấy bán xe đàng hoàng, lại chủ cho Ty Ty một chỉ.
  Cô nhỏ lắc đầu. Bà Nga rầy:
  - Cái lệ là rứa chứ mới hên. Răng con cứng đầu rứa?
  Ty Ty chịu, đem chỉ vàng về giao cho ngoại cất. Vừa lúc Thiên ghé, Đáng cũng đến. Ty Ty khoe:

      - Bà ngo ại có chiếc Chaly.
  Đáng ra vẻ thân thiết:
  - Anh thưởng một tuần du lịch Đà Lạt với Diệp và Minh.
  Thiên lỏ mắt nhìn Ty Ty, nếu cô chịu, anh sẽ nhận lời đi Đà Lạt do Nu, Mi yêu cầu, nhưng Thiên
  khó chịu quá.

      Ty Ty pha n ước mời, từ chối thẳng:
  - Một ngày xa nhà cũng không được. Cảm ơn anh Đáng.
  Thiên vừa vui, vừa thất vọng:
  - Quà thưởng của anh Mập là học phí một năm.
  Ty Ty lắc đầu:
  - Nhiều quá. Đúng ra, Ty Ty phải tạ ơn hai thầy. Vầy đi, một chầu kem Ty trả. Chiều chủ nhật đi
  biển, anh Đáng trả, hai vé kịch tối thứ hai, anh Thiên trả.
      - Sao là hai vé? - - Đáng hỏi.
  - Anh trực mà.
  - Anh đổi phiên rồi. - Đáng nói tỉnh bơ.
  - Vậy thì ba vé.

  Nhưng thật ra đi đâu cũng năm người, hai ông thầy, ba cô học trò. Trước ngày đi Đà Lạt, nhỏ Mi
  qua tìm Ty Ty:
      - M ẹ nói mời Ty Ty đi Đà Lạt.
  - Không đi được.
  Thiên cũng không đi, viện cớ về với mẹ không được mấy ngày. Bà Hai Gấm ngầy dữ quá.
  - Cô Bích nhờ cậy con coi chừng sấp nhỏ, con không đi khác gì biểu tụi nó đừng đi.
   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40