Page 32 - Bong hoa ben hem vang
P. 32

đủ mang tiếng rồi.
      Cô Bích nói m ột hơi mở quạt chạy hết số cho hạ hỏa.
  Hồng Diệp điềm tĩnh giải thích với mẹ:
      - Lúc nh ỏ, vì nó lớn gan, luôn bênh vực con với Mi khi bị ai ăn hiếp, thật ra, nó xấu thói,
  nhưng bụng dạ tốt lắm mẹ. Vì rứa, anh Thiên mới thương, dạy nó học. Ảnh giỏi lắm, còn mẹ chỉ
  dạy mỗi môn sinh, con không thân thiết với nó, răng học kèm với anh Thiên được? Mà lại học
  không tốn tiền.
      H ồng Diệp thở ra:
  - Dù chi, nó cũng là bạn tốt bao năm rồi, có điều....
  - Nghe hơi ban nãy, mẹ thấy nó se với thằng Thiên lắm đa, con coi chừng. Mặt Hồng Diệp đổi
  sắc:
  - Coi chừng chi mẹ?
      - Con không qua m ắt mẹ được mô. Thằng Thiên tài năng, gia thế trội nhất xóm Hồ, xóm
  Chuối, luôn cả phường ni, chưa trai mô qua được, làm sui với bà Hai Gấm, mẹ cũng mát mặt, có
  điều con ở Sài Gòn mới có hy vọng nắm được thằng Thiên. Liệu đó.
      H ồng Diệp tối nớ không qua học, mỗi Tâm Minh và Ty Ty. Đáng tới, chỉ dạy đến tám giờ có
  việc phải đi. Tâm Minh về nhà kể mẹ nghe chuyện Thiên điện về, bà Nga cười:
  - Ty Ty nó không thích cô Bích mới không chịu nghe điện, biểu thằng Thiên gọi về nhà mình là
  ổn thôi.

      Tâm Minh c ắn môi:
  - Ba năm ni đều gọi bên Hồng Diệp, chừ làm rứa e Diệp hiểu lầm mẹ nợ.

  Đến bên bàn phấn, bà Nga lấy hộp kem dưỡng da bắt đầu chấm vào mặt, xoa đều:
      - C ũng phải. Hai nhà giáp ranh làm sui mà, bên giàu có, bên danh tiếng. Tâm Minh thảng
  thốt:
  - Mẹ nói chi rứa mẹ?
  Bà Nga làm thinh, đúng là lỡ miệng, gượng không kịp. Chúng nó còn nhỏ, bận tâm chuyện
  người lớn không hay ho gì.
  - Con ra học đi. Sắp thi tốt nghiệp rồi, rớt là cha mi gõ đầu cho coi. Tâm Minh ngoan ngoãn đi
  ra, nhưng điều mẹ nói, cô canh cánh trong lòng từ đêm ấy.

  CHƯƠNG 8


  C
  ả ba đậu tốt nghiệp điểm đều loại khá, mỗi Ty Ty số điểm kém hơn. Đáng

      đượ c cả ba khao một chầu bánh tráng đập. Đáng vừa ăn vừa chảy nước mắt, cả ba cô cười
  như nắc nẻ. Thiên gọi về chúc mừng và gởi quà ba đôi giày trắng thật xinh.

  Cả ba cắm đầu học thi, nhưng Ty Ty vẫn ra chợ bán luôn ngày với ngoại. Cô đem theo sách vở,
  học thi ngay chợ trời. Dân chợ Tăng Bạt Hổ ghẹo ơi ới:
  - Cô Tú Ty Ty ơi! Có trường đại họ mô, dạy kinh doanh chợ trời một lời mười không?
  - Có. - Ty Ty tỉnh queo - Trường trại giam Hòa Sơn.
      C ả chợ cười rần. Khách hàng tới mua thấy Ty Ty khư khư cuốn sách, nghe có "mánh", sách
  cầm tay, phốc lên xe chạy, chạy một lèo lắc. Một người ngồi gần đấy lắc đầu, nói với bà Bốn:

      - Con cháu bà gi ỏi thiệt, nó đậu đại học, còn ra bán chợ trời không?
  - Không bán lấy gì học, lấy gì ăn chú?

      Nh ưng tới gần thi, Ty Ty phải ở nhà, không thể tập trung học giữa chốn bát nháo, bán mua,
  mánh mung rầm trời nớ được. Doanh thu sút liền, cuối tháng bà Bốn chưa có tiền đóng thuế,
  nhân viên thu thuế mặt lạnh như tiền, nạt nộ đòi tịch thu hàng giam kho.

      Chàng Th ạnh sứt bán bi, phóng vèo xe vô xóm Hồ, gọi Ty Ty. Cô nhỏ đang quần bành lơ
  lửng, áo sát nách ( từ hồi hứa với Chín Mập, nề nếp con nhà, Ty Ty không mặc đồ này ra chợ
   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37