Page 39 - Bong hoa ben hem vang
P. 39
Diệp ngồi bên Thiên luôn miệng:
- Em không ăn hành, anh lấy ra cho em.
- Vắt cho em miếng chanh, anh Thiên.
- Hai người xứng thiệt. - - Đáng đâm hông một câu.
Lúc xúm lại coi hình chụp ở Đà Lạt, nhỏ Mi ngẩn ra, răng nhiều hình Diệp với anh Thiên chụp
chung rứa hè?
C ứ tấm nào chụp với Thiên, cô đưa Ty Ty xem:
- Ty ngó đẹp không? Chỗ ni là thung lũng Tình Yêu đó.
Đáng khen:
- Bên nhau đầy ý nghĩa.
Thiên như kiến bò bụng, không biết nói sao, cứ nhìn Ty Ty. Cô nhỏ tỉnh bơ, nắp nóm khen,
người cảnh đều đẹp. Xem xong hỏi:
- M ấy giờ bay hả Diệp?
- Chuyến bảy giờ năm lăm.
- Hai người ráng học nghe. Có anh Thiên trong nớ, Ty Ty yên bụng. Cô ngáp thả cửa trước mọi
người.
- Thôi, đi ngủ sớm, mai còn màn tiễn biệt.
Thiên linh cảm nỗi đau đang len lỏi đến gần anh. Ty Ty chưa khi nào gọi anh là Thiên cả, lúc
nào cũng anh Mập ơi, anh Mập à.
Đáng đứng dậy chào về, Ty Ty tiễn ra tận cổng, ba người chào về, Ty Ty phẩy tay:
- Nhớ cột cổng dùm. Hẹn gặp lại.
Cô nh ỏ chui vô mùng, tắt đèn, mắt ráo hoảnh, thức trắng. Đã mấy đêm thức trắng rồi Ty Ty?
Buổi sáng, cô nhìn vào gương, tự hỏi rồi tự nhủ: Hãy quên đi, chặng đường mi đi đầy chông gai,
gặp ghềnh, hạnh phúc với mi là chiếc bóng mà thôi.
Ở sân bay, mỗi Diệp không thấy mắt Ty Ty thâm quầng. Cô dịu dàng nắm tay Thiên, dặn dò:
- Nh ớ vô đúng hẹn, em ra đón.
Nhỏ Mi thương Ty Ty suýt ứa nước mắt. Đáng hớn hở. Thiên bối rối.
Hôm qua, m ột trong tám bà chị kể chuyện mẹ hứa làm sui với cô Bích. Thiên chỉ biết than
thầm, định lựa lời nói với mẹ, nhưng rồi thôi, khi bà Hai nói xong sự nghiệp mới nói chuyện
khác.
M ột tuần sau Thiên đi. Suốt cả tuần anh không có dịp nói với cô điều muốn nói. Lúc thì Ty
Ty mắc bán hàng, lúc lên trường, lúc buồn ngủ. Cô xa lánh anh thật hợp lý, tự nhiên, khiến
Thiên âm thầm đau khổ. Cho đến hôm đi, Ty Ty như thường lệ ra tiễn, có Đáng đi kèm lần này.
Thiên lên tàu, không nhìn lại.
- Cái th ằng! Bỏ tám ngàn qua bà Bê, chỉ ba phút.
Phải ha. Thiên chạy ù không kịp trồng quần dài. Lúc trở về, mặt băn khoăn:
- Sao. Có gì không?
- Mẹ tao nói không có gì, nhưng tao nghi bà dấu quá.
- Dấu chuyện chi mới được chứ?
- Tao sợ nhà Ty Ty có chuyện, là bà ngoại á.
M ỗi Thạnh là hiểu Thiên tận ruột gan, anh chàng mỗi khi nhìn Hồng Diệp, Tâm Minh, tự hỏi:
"Không hiểu cô Ty Ty đẹp cỡ nào mà hai em bé nghiêng nước, nghiêng thùng này không làm
Thiên động lòng? Rồi lại thầm nghĩ: Chèn ơi! Con gái miền Trung đẹp quá xá vậy sao? Nếu em
nào cũng cỡ này, ta dám bỏ quê cha đất tổ Vĩnh Long, cam lòng ở rể miền đất nắng đổ lửa, mưa
thúi đất."
Mới đó mà một năm rồi, mười ngày tết gặp lại thấy Thiên trầm lặng. Thạnh phán như Bao
Công:
- Sao? Em ch ịu đèn thằng bác sĩ hay chịu huề, kể coi?
Thiên thở dài: