Page 43 - Bong hoa ben hem vang
P. 43

trời, thằng rể lớn lấy phone cầm tay gọi cho cấp cứu. Độ mười phút, xe hồng thập tự hú còi, cả
  xóm xúm tới, hỏi rân trời. Hàng chục chiếc xe máy chở rể, con, cháu bà Hai Gấm Tự lao vút
  theo xe cấp cứu.

  Cô Hồng model và mẹ là bà Cúc tứ sắc nhìn theo, phán một câu xanh dờn giữa cư dân hai xóm:
  - Thứ con cầu tự, có thằng mô hiếu thuận, vì con ả điếm, giết mẹ như chơi, dễ sợ chưa?
  Câu nói ấy không phải ai cũng đồng tình, nhưng với Ty Ty như nhát dao đâm thẳng vào tim cô.
  Ty Ty thờ thẩn qua nhà nhỏ Mi, nói với bạn:
  - Ra bệnh viện coi chừng bác Hai Gấm, nếu bác tỉnh nói giùm Ty Ty một câu "Ty Ty coi cậu
  Chín Thiên như anh ruột, bác Hai đừng lo chi ".
      Nh ỏ Mi sảng hồn phóng đi liền. Ty Ty về nhà khóa trái cửa, ai gọi không thưa, ngồi bó gối
  thù lù ở góc giường ngẫm nghĩ. Thiệt ra dể ợt thôi mà. Có thề thốt, hẹn hò chi mô? Cứ một điều
  không, hai điều không là xong. Chà chà! Chưa được, Chín Mập cứng đầu thức nớ, lỡ có chuyện
  chi, tội bất hiếu nước cả sông Hàn rửa không sạch, chắc mượn đại ông bác sĩ làm lá chắn thôi.

  Mà không được, Đáng có ơn với mình với ngoại, có ý tỏ về mình, làm rứa khác chi vẽ đường cho
  hươu chạy? Ôi! Đau cái đầu quá. Ngủ đã, mai tính.
      Ty Ty có ng ủ mô, cứ mở mắt thao láo ngó trần mùng ngẫm sự đời. Ông trời thiệt ác, không
  cho ai chọn cửa chào đời. Con người muốn sống yên lành qua hết kiếp lại càng không được, hể
  cười một tiếng khóc phải gấp hai.

  Nước mắt cô lặng lẽ rơi rơi đẫm ướt gối đến tàn đêm.
  Sáng ra chợ dọn, Ty Ty đã quyết định xong đời mình. Chợ tết, mùng bốn vắng tanh, cô ngồi
  buồn thiu lơ láo. Nhỏ Mi chạy ra báo:

      - Bà Hai t ĩnh rồi, không can chi.
  Ty Ty mừng:
  - Mi nói chưa?

      Cô b ạn làm thinh, lắc đầu. Ty Ty nhăn nhó rồi cười.
  - Thôi được, để Ty Ty nói. Khi mô đi?
  - Mùng mười.
  - Diệp mô?
  - Ngoài nớ - - Nhỏ Mi ngồi xuống bên bạn, e dè. - - Ty Ty nì! Anh Thiên biểu, nói Ty Ty đừng
  buồn.
      Cô nh ỏ vụt cười toe toét.
  - Buồn chi? Mẹ ảnh hiểu lầm thôi. Ty Ty cam dự chi?
  Nhỏ Mi nhìn bạn ngờ ngợ. Ty Ty cười chúm chím.
  - Mi nì! Thấy anh bác sĩ nớ răng?
  - Anh Đáng hả?
  - Ừ! Mi thích ảnh không?
  Má nhỏ Mi đỏ như táo chín.
      Sáng hôm qua, bà Thanh Tâm t ới chúc tết mẹ Mi, Đáng đi theo. Thấy cả hai quen biết,
  chuyện trò vui vẻ, bà Thanh Tâm bằng lòng lắm, luôn miệng khen Tâm Minh giỏi, đẹp, thiệt
  tình. Biết Đáng mấy năm, Mi chưa nghĩ chi, nhưng hôm nay ngồi riêng một mình bên Đáng, cô
  phát giác Đáng có nhiều điểm hay, hiểu tâm lý người khác và rất tế nhị. Cô mơ hồ thấy mình
  vui sướng khi ở bên anh, lại bâng khuâng vì biết Đáng theo đuổi Ty Ty dù chưa hề tỏ thái độ.
  Tâm Minh đừng gây thêm nổi đau cho Ty Ty nữa. Cô nhỏ gượng cười.

      - Con kh ỉ! Thích chi? Ảnh tán Ty Ty mờ.
  - Mi thấy được, tao cặp bồ liền.
  Nhỏ Mi cảm giác không ổn, không biết nói sao, chỉ cười. Thạnh sứt chạy lại, gạ:
      - Ty Ty, ch ơi tiến lên.
  - Chơi thì chơi.
      H ọ gầy sòng ngay quầy trống bên cạnh, nhỏ Mi thấy chướng nhưng không dám nói, từ giá
  về nhà. Chơi đâu một lúc, Thiên chạy xe đến, Ty Ty thấy, phớt lờ, hoa tay, oang oang la lối:
   38   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48