Page 41 - Bong hoa ben hem vang
P. 41
Đế n khi xe hồng thập tự tới, bà Bốn được chuyển ra, cả Đáng đi theo, xách bịch dịch truyền,
Ty Ty mới thật sự hiểu ra, ngoại sắp bỏ cô ra đi mãi mãi. Cô hộc một tiếng, nhào lăn bên ngoại,
gào lên:
- Không. Không đâu. Trả ngoại cho Ty.
Bà B ốn không tỉnh lại lần nào, hàng xóm đổ cháo để bà khỏi làm ma đói về cõi âm, bà nuốt
được mấy muỗng rồi thở hắt ra đi. Giũ xong kiếp đời nhọc nhằn khốn khổ. Ty Ty gục bên ngoại
ngất đi.
Hàng xóm bỗng òa lên khóc.
CHƯƠNG 10
Đúng là hè này Thiên không về, anh lo luận án ra trường, nhưng rồi anh quyết định về vài
ngày. Chỉ cần nhìn Ty Ty, thăm ngoại để yên tâm.
Anh đứng trước bàn thờ bà Bốn Khoai, lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, trong khói
hương nghi ngút nhớ bao kỷ niệm về bà ngoại Bốn nghèo nàn, nhân hậu.
Bao giờ thằng Chín Mập cũng được củ khoai ngon nhất, từ thuở lẫm đẫm mới biết đi đã vậy.
Cho tới lớn, khi anh ăn khoai, bà vẫn một câu nói muôn thở:
- Mẹ con cay đắng trăm chiều mới có con, có con lại mất chồng, phải thương và có hiếu với mẹ
nghen con.
Đi đâu, bà Bốn cũng khen Chín Mập:
- Cha trời! Cái thằng giỏi lại tốt, con nhỏ nào có phước mới được nó ghé mắt.
Lại xuýt xoa:
- Con học đấm bóp hồi mô mà rành rứa Chín? Ngoại có con đấm lưng, sáng dậy khỏe re.
Và mới hồi tết, mỗi bà ngoại nhìn rõ lòng anh, trên giường bịnh, đợi Ty Ty đi vắng, nói vẻ ngậm
ngùi:
- Duyên n ợ do trời, Chín ơi! Con đừng buồn, nếu tụi con được bên nhau coi như cháu ngoại
được phước. Bằng không, phải trọn bề hiếu đạo nghe con. Chỉ cần con thay ngoại âm thầm lo
lắng cho Ty Ty.
- Ngoại ơi!
Chín M ập quì thụp trước bàn thờ khóc mùi, không nghe tiếng chân Ty Ty về đến trong tiếng
lao xao nhiều người. Trong màng nước mắt, Chín Mập thấy Ty Ty tiền tụy, tay chân lem luốt,
trên ngực là mảnh băng tang. Anh dang tay, cô không còn chút nghị lực nào, ngã vào lòng anh,
gào xé lòng.
- Mập ơi! Ngoại bỏ Ty Ty rồi.
Cả hai ôm nhau khóc trước bàn thờ, khóc mãi, bên cạnh Tâm Minh cũng quì khóc. Hồng Diệp
run run thắp hương, nghẹn ngào.
- Đừng hét lên, lạy ngoại đi!
Dù đau lòng, Hồng Diệp vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, trang trọng, cung cách cô khiến bà Hai Gấm
hết sức vừa ý. Có vậy mới quán xuyến nổi gia nương bên chồng chớ. Khóc đâu giải quyết được
gì. Ngày xưa, cha thằng Thiên bỏ đi, nếu bà chỉ biết khóc, làm gì được như bây giờ.
Rồi hàng xóm cũng về. Còn lại bốn người, nhỏ Mi hỏi:
- Ngo ại mất bao lâu rồi?
- Sắp cúng trăm ngày.
- Vậy Ty Ty có thi học kỳ không? - - Diệp hỏi thực tế.
- Có nợ hầu hết, sắp thi trả.
Thiên h ỏi giọng khàn đi:
- Giờ hàng hóa tính sao?
Ty Ty lấy lại vẻ cứng rắn muôn thuở.
- Sáng đi bán, chiều đi học, xế dọn hàng, tối học thêm.
Nhỏ Mi thắt lòng vì thương bạn.
- Học nổi không Ty?