Page 160 - Người bình thường tử tế
        P. 160
     mươi ba trẻ trung, em bỗng chốc chìm vào tuyệt
               vọng. Bao nhiêu dự định, ước mơ hoài bão tan theo
               những liều thuốc gây mê, giảm đau, những lần thay
               băng,  phẫu thuật,...Cha mẹ  em nhìn con hoang
               mang, đau đớn. Sống chết lúc này chỉ như sợi khói
               mong manh. Mọi nghĩ suy lúc đó với em gần như
               đông đặc. Không thể chết đi, nhưng làm thế nào để
               sống?
               Khi Anh Tuấn còn đang lặn ngụp trong những cơn
               đau cùng ác mộng về ngày mai, thì bên em, người
               thay băng, người nâng đỡ, người cho ăn, người gặp
               bác sĩ hỏi han,… đều là anh em công ty C.P. Việt
               Nam.
               Để rồi bốn tháng sau, Anh Tuấn mang theo niềm
               tin yêu ra viện. Sáu tháng sau, em trở lại công ty
               với công việc bàn giấy phù hợp hơn cho sức khỏe
               hiện tại. Ba mẹ em không giấu được nước mắt hạnh
               phúc và bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến lãnh đạo
               công ty. Riêng em, em biến nỗi đau ấy thành sức
               mạnh. Sức mạnh được vun đắp từ yêu thương, chở
               che, bảo bọc  hơn  cả  tình thân. “Lúc  ấy  em  như
               người sắp chìm vớ được phao. Đứng giữa sự sống
               và cái chết, tự nhiên có những cánh tay dang ra để
               mình nắm lấy, em lần nữa được tái sinh” Anh Tuấn
               bộc bạch.
                                                                                                        - 160 -





