Page 163 - Người bình thường tử tế
P. 163
bệnh tan máu bẩm sinh không phương cứu chữa;
hình ảnh những ông bà đã rất già phải thay ba mẹ
các cháu (để ba mẹ đi làm kiếm tiền) đi cả quãng
đường 40, 50 cây số về truyền máu rồi vật vờ nằm
cầu thang, hành lang bệnh viện;… Những điều đó
chạm vào trái tim của nhân viên thuộc bộ phận của
anh. Từ đó, mọi người tự dặn dò nhau đi hiến máu.
Từ đó, mọi người xem việc hiến máu đầu năm là
phước phần, là để có được những may mắn khi chia
sẻ với những khó khăn của người khác. Hành trình
kết nối những giọt máu của anh cứ thế vươn xa
bằng chính sự giản dị chân thành.
Cảm thông từ trong ánh mắt
Sẽ khó có thể kể hết những nẻo đường mà C.P Việt
Nam đã đi qua trên hành trình thiện nguyện của
mình. Chẳng ai ghi lại những câu chuyện ấy cho
đến khi chúng tôi gặp được duyên may này. Vậy
nên, những câu chuyện kể lại đôi khi là những
quãng nhớ không liền mạch, xuyên suốt. Thế
nhưng, thứ đáng quý nhất vẫn luôn đọng mãi trong
trái tim những con người luôn đong đầy yêu
thương.
Tôi biết, rồi mình sẽ kể cho rất nhiều người nghe
câu chuyện của ông Sooksunt, nguyên Tổng giám
đốc C.P. Việt Nam ngày ấy. Chuyện cách đây gần
- 163 -