Page 166 - Người bình thường tử tế
        P. 166
     15. Biết Đâu, Sau Một Tiếng Cười
                                              ---------------------
               Hai mươi lăm năm, thời gian có thể nhuộm bạc mái
               tóc xanh, phôi phai dáng hình, phủ rêu mờ ký ức
               nhưng vẫn không thể xóa nhòa tiếng cười của Chú
               Soạn - người bảo vệ cần mẫn ở C.P. Việt Nam –
               Đồng Nai.
               Mỗi ngày là một ngày vui
               Rời xa bục giảng của Trường Sĩ quan Thủ Đức, chú
               Nguyễn Văn Soạn đến với Công ty C.P. Việt Nam.
               Buổi  ban  đầu  sơ  khai  gây  dựng với nhiều gian
               truân, việc gì chú cũng nhận làm, không nề hà cực
               nhọc vất vả. Với nếp sống của một người thầy, chú
               đầy trách nhiệm và kỹ càng trong mọi công việc.
               Chấp nhận rời bỏ vị trí giảng viên khi ấy là niềm
               mơ ước của nhiều người để làm anh nông dân như
               đúng ý nguyện, vậy là chú Soạn đã vui.
               Chú cười nhẹ giữa cái nắng gắt gay của buổi trưa
               tháng Chín, đủ làm người đối diện dịu lòng. Không
               có gì đẹp hơn một nụ cười đã trải qua những giọt
               nước mắt. Bảy mươi tuổi đời, một hành trình đằng
               đẵng những gieo neo thác ghềnh, vậy mà niềm
                                                                                                        - 166 -





