Page 170 - Người bình thường tử tế
P. 170

Nỗi luyến thương lúc nào cũng luôn xao xác con


               người ta từ điều dung dị nhất.


               Gắn mình với mảnh đất tình người



               “Mà chắc chú không về lại Sài Gòn đâu con. Chú

               chọn một nơi gần đây rồi ở, đặng còn được thấy…”.


               Câu nói bỏ lửng cùng nụ cười chênh chao theo con

               nắng nghiêng của buổi trưa. Nụ cười thấy thương


               thiệt  thương.  Nỗi lòng của một  người trót nặng


               vương mang với một nơi mình đã gắn bó suốt 25

               năm.



               Hai  mươi  lăm  năm,  đồng hành cùng cả  chặng

               đường cam go cho đến ngày nay, C.P. Việt Nam đã


               là một thương hiệu vững vàng trên thị trường. Biết

               bao thứ vượt lên hơn hẳn kỷ niệm, phải gọi là ký


               ức. Những ký ức mãi luôn là điểm tựa để chú bước


               qua heo may đời mình. Có lẽ, không riêng gì chú,

               ngoài kia còn có biết bao người luôn xa xót tấc lòng


               như vậy. Bởi một lẽ thường tình giản đơn, như Chế

               Lan Viên từng viết “Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở Khi


               ta đi, đất đã hóa tâm hổn”.


               Mỗi trái tim đều có một vài nỗi đau, chỉ có cách


               biểu hiện nỗi đau là khác nhau… Một số giấu nó


               trong đôi mắt. Trong khi số khác lại giấu nó trong

               nụ cười của họ. Nụ cười dệt từ mưa nguồn chớp bể


               của cuộc đời, lúc nào cũng đầy sự thương cảm.

                                                                                                        - 170 -
   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175