Page 164 - Người bình thường tử tế
        P. 164
     5 năm, bất kể đêm đông, ông đã cùng với anh Tuấn
               và hai tài xế mang theo đầy một xe nhu yếu phẩm
               lên Lào Cai, chỉ  vì  đọc  báo thấy những  đứa trẻ
               nghèo đang đói rét, chỉ vì ánh mắt da diết của tụi
               nhỏ cứa vào trái tim ông. Một tài xế ngồi ở xe giữ
               đồ, ba nguời còn lại tay xách nách mang đi từng
               nhà... ép bà con nhận quà, chỉ vì cách trao quà quá
               lạ lùng khiến họ e sợ. Để rồi sau đó, hiểu được chân
               tình của những nhà hảo tâm, bà con chạy theo cảm
               ơn rối rít. Sau chuyến đi này, sếp Sooksunt bị nhiễm
               lạnh, mang theo cái họng viêm và cơn sốt trở về Hà
               Nội. Nhưng ông vui lắm, cứ như chính ông cũng
               vừa được tặng áo ấm trong những ngày đông buốt
               lạnh. Còn anh Tuấn, anh học thêm được một bài
               học về sự mở lòng ở sếp, mở lòng để yêu thương.
               Và anh cũng đã chạm vào bao nhiêu người như thế,
               cũng trong một chuyến đi khác đến Bình Lập, Lạng
               Sơn.
               Những chuyến đi ấy chắc phải hơn chục năm rồi.
               Khi ấy chuyện đi lại những bản làng vùng sâu vùng
               xa còn phải nhờ đến xe quân đội mới vào được. Anh
               đã không thể nào quên được cánh người già, người
               trẻ lặn lội rời bản từ ba đến bốn giờ sáng để kịp có
               mặt nhận quà lúc tám giờ. Khi cầm trên tay chiếc
               chăn ấm, họ vui như trẻ lần đầu được thưởng. Bởi
                                                                                                        - 164 -





