Page 162 - Người bình thường tử tế
        P. 162
     Sau một ngày đêm, ông rời cõi tạm. Khi ấy anh còn
               đang đi công tác tận Hàn Quốc. Lúc anh trở về, chỉ
               có thể  nhìn thấy bố  trong  phòng  đông  lạnh, chờ
               anh… Đó là một cú sốc lớn đối với anh. Mặc dù
               anh biết chấn thương của bố anh lúc ấy quá nặng,
               không thể nào qua khỏi. Thế nhưng… anh lặng đi
               “Nếu có nhiều máu hơn tiếp cho ông, biết đâu điều
               kỳ diệu vẫn có thể xảy ra”.
               Từ mất mát của mình, anh càng cảm thông hơn cho
               bất hạnh của người khác. Anh nghĩ, mình khổ như
               vậy, hẳn những người khó khăn còn khổ hơn mình
               rất nhiều. Khi công ty tổ chức hiến máu, anh vận
               động lãnh đạo, nhân viên cùng tham gia. Ban đầu,
               anh gặp không ít trở ngại vì mọi người xung quanh
               anh thường quan niệm rằng giọt máu quý lắm, để
               dành cho mình hay cùng lắm thì cho người thân mà
               thôi. Chưa kể những đợt hiến máu công ty lại hay
               tổ chức vào dịp Ngày hội gia đình C.P. Việt Nam,
               thời điểm vừa ra Tết, nhiều người lại kiêng cữ nên
               càng khó hơn. Vậy là anh mang câu chuyện mất
               người thân yêu của mình ra chia sẻ. Anh tổ chức
               cho mọi người đi thăm Viện Huyết học ở Hà Nội.
               Để từ đó mọi người có thể tận mắt nhìn thấy hình
               ảnh những đứa trẻ xanh xao vàng vọt phải mỗi ngày
               vật lộn với kim tiêm; hình ảnh những đứa trẻ bị
                                                                                                        - 162 -





