Page 161 - Người bình thường tử tế
        P. 161
     Thời điểm xảy ra tai nạn em mới làm ở công ty
               khoảng hai năm, còn trẻ, cũng chưa va chạm nhiều,
               em chưa hiểu hết về công ty. Với sếp Tuấn và các
               anh em khác thì cũng ít có cơ hội gặp. Nhưng sau
               làn ranh sống chết đó, em tâm niệm bản thân phải
               phấn đấu vì ơn anh Tuấn và tất cả anh em đã cưu
               mang em cùng gia đình. Ngày trước thì em phục
               anh Tuấn vì giỏi, còn giờ thì em yêu quý, trân trọng
               anh Tuấn. Chính anh Tuấn là người nối những cánh
               tay yêu thương để mang Tuấn Anh trở lại, cho em
               cơ hội nhận ra chân tình ngay trên chính hành trình
               em đang đi.
               Giọt máu diệu kỳ
               Anh nhấp ngụm  cappuccino  đã  nguội theo câu
               chuyện rất dài. Mắt anh trầm ngâm, suy tư. Nhắc
               về nỗi đau của hơn 10 năm trước, trong anh có chút
               tiếc nuối mà không thể nói thành lời.
               Đó là năm 2006, anh mất bố khi ông ra đi vì một tai
               nạn do mất máu quá nhiều. Ông thuộc nhóm máu
               0. Gia đình đã huy động tất cả mọi người nhưng chỉ
               duy nhất có người cháu là cùng nhóm máu với ông.
                                                                                                        - 161 -





