Page 52 - Người bình thường tử tế
P. 52
thiện nguyện, nghĩa là mình đến đây để hỗ trợ. Nếu
không thiếu thốn, nếu có thể tự xoay xở được thì
người ta đã không cần đến sự giúp đỡ của mình. Do
vậy, em phải để tâm mình vui, thoải mái. Còn nếu
em thấy nặng nề, xem đó như một nghĩa vụ thì đừng
làm. Người ta biết mình giúp mà miễn cưỡng vậy
thì họ cũng đâu có vui gì khi nhận”. Nhân viên đó
hiện là một trong những cá nhân sát cánh cùng anh
trong mọi hoạt động cộng đồng.
Quan niệm “của cho không bằng cách cho” của
anh Hòa xuất phát từ trái tim biết sẻ chia của người
từng là đứa con út lớn lên trong cảnh nhà khốn khó.
Bố mẹ anh ngày đó là giáo viên nhưng đồng lương
còm cõi không đủ nuôi sáu miệng ăn. Nhà lại có
đứa con mắc bệnh thận, để vượt khó, bố anh ngoài
giờ lên lớp thì bán mặt cho đất bán lưng cho trời
trồng thêm mấy sào lúa. Thương chồng vất vả, nhìn
đám con nheo nhóc, mẹ anh chịu không nổi. Bà
lẳng lặng rời nhiệm sở, tảo tần hôm sớm ra chợ bán
buôn để chồng giữ nghề. Mãi sau này, anh Hòa mới
thấy nỗi buồn trong mắt mẹ, mới hiểu được nỗi nhớ
trường, nhớ lớp, nhớ tiếng lũ trẻ bi bô đánh vần của
bà. Cuộc sống ngày đó tuy chẳng khá khẩm gì,
nhưng hề thấy hàng xóm túng bấn, bố mẹ anh
không hề đắn đo, sẵn lòng chia sớt những gì ông bà
- 52 -