Page 54 - Người bình thường tử tế
P. 54
duy nhất ta nghĩ là làm sao có thể đứng vững, làm
sao có thể vượt qua được thử thách đó.
Ngày vợ sinh đứa con thứ hai, một bé trai bụ bẫm,
kháu khỉnh, anh Hòa mừng vui khôn xiết, tay chân
líu quíu chạy ra chạy vô ở bệnh viện, vậy là vợ
chồng anh đã có đủ nếp đủ tẻ. Niềm vui chưa tày
gang, cả nhà sững người khi bác sĩ bảo cháu bị viêm
đường hô hấp. Nhìn đứa con nhỏ bé, mong manh
ngằn ngặt khóc, ruột gan anh như đứt ra từng mảnh.
Anh ước gì ông Trời có thể để anh gánh thay cho
con. Tình thương con đã tiếp thêm cho anh sức
mạnh, vì con, anh có thể làm tất cả.
Những tháng ngày ròng rã ở viện bắt đầu. Hết
Bệnh viện Nhi Đồng Nai lên đến Bệnh viện Nhi Sài
Gòn, ở đâu có bác sĩ hay, anh cũng xin tìm gặp.
Ngày con tròn ba tuổi, sức khỏe khá hơn, vợ chồng
anh giật mình, thời gian qua ở viện nhiều hơn ở nhà.
Có những ngày bệnh con chuyển xấu, vợ anh như
lịm đi bên hành lang bệnh viện. Anh lẳng lặng siết
tay chị, để chị an tâm tựa vào vai mình mà khóc, có
lẽ chị biết, cũng có lẽ không, rất nhiều lần trên
chuyến xe từ nhà đến viện, từ viện về nhà, anh ngồi
thõng thượt. Lúc đấy mới dám thả lỏng để khóc.
Bởi anh là chỗ dựa duy nhất của mấy mẹ con, nếu
thấy anh khóc, chị chắc sẽ gục ngã.
- 54 -

