Page 56 - Người bình thường tử tế
P. 56
mà vợ có thể tự chăm sóc, anh lại miệt mài với công
việc. Hôm nào phải đưa con vào viện, anh dậy sớm
hơn hoặc nán lại ra muộn hơn mọi ngày giải quyết
hết hồ sơ, giấy tờ có liên quan. Những chuyến thiện
nguyện, những hoạt động cộng đồng do công ty tổ
chức, anh cũng chưa bao giờ tìm cách thoái thác.
Đó không phải là sự đáp đền theo kiểu nghĩa vụ mà
là sự vui vẻ khi được đồng hành, là niềm tự hào của
một cá nhân bước ra từ một tập thể chung sức,
chung lòng.
Yêu chồng thương con, cũng như mẹ anh trước
kia, vợ anh Hòa rời trường mẫu giáo để trọn vẹn
tâm trí lo cho gia đình. Anh rưng rưng bày tỏ: “Vợ
anh đã hy sinh cho các con, đã sẻ chia cùng anh
trong những công việc cộng đồng mang lại niềm
vui. Anh biết ơn vợ mình rất nhiều”, và cũng vì
thương nỗi buồn trong mắt vợ nên khi sức khỏe của
con ngày một khá hơn, anh động viên vợ trở lại
trường lớp. Chị cứ dùng dằng chưa quyết. Anh nói:
“Em quyết thế nào cũng được, chỉ cần em thấy vui”.
Nhiều người thắc mắc, với vị trí Trợ lý Phó tổng
Giám đốc, với thâm niên làm việc tại C.P. Việt
Nam, sao mãi vẫn thấy anh ở nhà thuê. Trong khi ở
tuổi này, bạn bè đồng lứa với anh đều đã có một
mái nhà riêng rộng rãi. Anh cười nhẹ tênh, có gì
- 56 -