Page 186 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 186
Bên hồ Thủy Ngữ (1962) là bài thơ kinh điển trong thể
thất ngôn, sự rung động qua từng câu biến thành hình ảnh, Lê
Văn Ngăn đã cảm xúc tới bờ trong bài thơ này để còn mãi là
thi sĩ Lê Văn Ngăn trong lòng những người yêu thơ, con người
tài hoa của Huế bên cạnh những vì sao của non nước Thần
Kinh và cũng là bạn hữu của ông với những kỷ niệm mà ông
không bao giờ quên: Ngô Kha, Trịnh Công Sơn, Thái Ngọc San,
Bửu Ý, Bửu Chỉ, Đinh Cường…
Sinh ra từ làng “Cại Lừ” (Niêm Phò), Quảng Điền -Thừa
Thiên Huế trong một gia đình sống dưới đáy xã hội, cha ông
là người phu xe, mẹ ông là một thiếu nữ duyên dáng bán bún
bò gánh, ông lớn lên bằng những giọt mồ hôi của cha mẹ tuôn
đổ hằng ngày giữa một xã hội nhiễu nhương, chiến tranh như
ngọn lửa táp cháy từ miền quê cho đến thị thành, ông đã bật
lên tiếng kêu thương của mình bằng những dòng thơ hiện
thực:
Mẹ tôi sinh tôi ra dưới đáy xã hội
nuôi tôi lớn lên dưới đáy xã hội
Bao nhiêu năm, qua bao nhiêu chiều nắng tắt, bao
nhiêu mùa phượng hồng
mẹ vẫn lấy chữ nghĩa trộn với mồ hôi của mình
bện thành một chiếc thang vượt thoát
…
Giờ đây tôi đã leo lên bờ vực tối, sống ngang hàng giữa
mọi người
nhưng ở dưới xa, mẹ tôi vẫn một mình nằm lại…
174