Page 185 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 185
Ở nước Vệ đêm dài nghe thánh thót
những giọt mưa và những giọt lầm than
kêu một tiếng bỗng trăm lời đáp lại
bằng giáo gươm bằng gươm giáo dọc ngang.
…
thôi ta chết giữa lời không nói được
ngậm trái tim trong miệng để phi tang
nầy nương tử có chi mà khóc lóc
đời đắng cay nhưng đất vốn dịu dàng.
Đất nhiễu nhương
Bốn câu sau tôi nhớ mãi hình ảnh lão họa sĩ Trần Hoài,
người chủ nhà sách Văn Hóa ở đường Phan Bội Châu-Đà Lạt.
Mỗi lần tôi gặp ông bên ly bia, tôi nhắc đến thi sĩ Lê Văn Ngăn,
ông đều cảm khái đọc thật to cho anh em nghe bốn câu của
người thi sĩ này.
Lê Văn Ngăn còn thể hiện tài hoa của mình bằng ngôn
ngữ tu từ cuốn hút về “Cái Đẹp”:
Gió đưa tình ta sang xa nhau
thời xuân thu gió thổi ngang đầu
quyến luyến mùi hương anh mang áo dạ
bóng đổ tường nghiêng một ngọn đèn dầu
…
vang hưởng từ khi em cười nói
là quanh đời tiếp tiếp truyền đi
lãng du đưa đẩy chân dừng lại
nỗi vui thầm mấy lá biệt ly