Page 203 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 203
Những lần anh Ngăn vào Sài Gòn, anh em chúng tôi
luôn ngồi với nhau bên một quán ven sông, đọc thơ và hát cho
nhau nghe. Tôi đọc thơ anh với nhiều sai sót từ ngữ, bạn bè
thuộc thơ anh chỉnh sửa cho tôi, nhưng anh Ngăn nói “Có hề
chi! Nhật đọc rứa mà làm thơ mình hay hơn đó...!!!".
Anh hát Tình ca, Bà Mẹ Gio Linh, Quê nghèo...tôi hát
Người về, Ngày trở về...cũng là nhạc của Bác Phạm Duy. “Rứa
Nhật có biết bài ni không?”. Và anh hát “Về những đường em
đã đi qua...”. Bài hát hay, lạ và qua cách “xử lý” của anh đã
gây cho tôi cảm xúc và ấn tượng rất mạnh.
Mấy ngày sau,tôi lẳng lặng ra Quy Nhơn chỉ với một
mục đích tìm đến căn gác nhà anh ghi nhận lại giọng đọc “Bên
hồ Thủy Ngữ” và tiếng hát “Bằng tên một loài hoa” - thơ
HPNT, nhạc Tôn Thất Lập, ghi nhận để về tập hát và cũng để
biết rằng không bao giờ theo kịp tiếng hát của anh.
Nhiều đêm khuya ở Sài Gòn khi ngồi với bạn bè, tôi
“bắt cầu truyền thanh” đọc thơ anh cho anh nghe, lúc nào
cũng kết thúc “thơ như rứa mới là thơ, anh hí”.
Những ngày anh chữa bệnh ở Sài Gòn, tôi luôn đến với
anh. Khi anh về Quy Nhơn tiếp tục chữa bệnh, tôi ra thăm anh
khi biết bệnh trở nặng. Lúc trở về, ngồi buồn ở phòng chờ phi
trường Phù Cát, anh điện thoại cho tôi: “Thôi Nhật về hí”. Đó
là những lời sau cùng tôi được nghe anh nói. Tôi ra viếng đám
tang và 2 năm giỗ đầu tôi ra thắp hương cho anh. Sau khi anh
mất, tôi với anh LHN - con trai đầu của anh thường ngồi với