Page 206 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 206

phố biển nơi chúng ra đời và lớn lên dưới  mái nhà ba mẹ ở
            Quy Nhơn. Có lẽ sự thiên di đã cho anh tâm sự:

                    Giờ đây, tôi muốn bắt đầu níu thời gian vào cuộc đời
                    Kết tinh thời gian trong vài sự vật
                    chẳng hạn, tôi muốn trồng vài bông hoa nhỏ bé
                    gửi lại nơi tôi đã lọt lòng mẹ và sống giữa mọi người

                    Nếu tính lần gặp gỡ đầu tiên của tôi với anh cho đến
            khi anh vĩnh viễn đi xa, khoảng chừng bốn chục năm có lẻ.
            Cái “Quy Nhơn, Quy Nhơn đồng ruộng mía ở phía tây - phấp
            phới vườn bông gòn - Quy Nhơn, Quy Nhơn trên thảm nước
            xanh rờn của thuyền đánh cá và chim én - Buổi sáng hay
            chiều hôm từng chuyến phi cơ - Tìm lòng em đáp xuống” của
            anh và của những người từng sinh sống thời ấy dường như
            vẫn nồng nàn trong gió sương ký ức. Bởi vậy, những ly cà
            phê, những chén  rượu, những món ăn quê nhà như mắm
            ruột cà dĩa, chả cá, bánh xèo… với tác giả Nỗi băn khoăn của
            Kim Dung, Đường một chiều, Tiếng chim vườn cũ, Sông Côn
            mùa lũ… và tác giả Lịch sử nội chiến Việt Nam 1771-1802,
            Thần người và đất Việt… dường như đầm ấm ơn, thơm tho
            hơn khi họ trở lại nơi chôn nhau cắt rốn sau nhiều năm xa
            cách. Anh Ngăn và tôi cũng chia sẻ nỗi băn khoăn của nhà
            văn Nguyễn Mộng Giác và sử gia Tạ Chí Đại Trường về lớp
            độc giả Âu Mỹ, chỉ đến thế hệ thứ hai của họ là còn lưu luyến,
            đến thế hệ sau nữa là khó tìm người sành tiếng Việt.

                    Có với nhau nhiều kỷ niệm, nói mãi cũng không hết.
            Những  lúc  ấy,  mọi  phù du  mà  đời  sống  con  người  thường




            194
   201   202   203   204   205   206   207   208   209   210   211