Page 207 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 207
mang theo nhường chỗ cho những ly đong đầy. Những kỷ
niệm được thưởng thức những món dân dã cùng Cát Hùng,
Trần Lê Tuấn, Trần Nhã Thụy...
Gặp nhau trong những chặng đường ngọt bùi cay
đắng trong đời, lúc vĩnh biệt nhau mới biết rằng nói thế nào
cũng còn quá ít. Dù từ thời bao cấp khó khăn cho đến lúc rủng
rỉnh bia bọt, kéo nhau tụ bạ nơi đâu, nhiều anh em thân hữu
cứ bảo có anh Lê Văn Ngăn mới là vui!
Hồi những năm tám mươi, nhà anh Ngăn và nhà tôi ở
cách nhau vài trăm mét. Thỉnh thoảng, chúng tôi có gặp nhau
bên ly cà phê buổi sáng hoặc khi tìm được xị rượu ngon vốn
hiếm hoi trong thời bao cấp. Nhiều năm sau nữa, lúc tôi và
anh cùng phụ trách công việc Hội Văn nghệ và Tạp chí Văn
nghệ Bình Định, tình cảm ấy vẫn nồng nàn. Thỉnh thoảng anh
có ra Hoài Ân thăm ba má tôi và mỗi lần ra Huế, tôi đều ghé
thăm người mẹ anh (anh gọi bằng vú) ở An Cựu. Khi tôi ra tập
thơ lục bát và được giải thưởng, anh nồng nhiệt viết bài giới
thiệu. Khi viết về tôi, có mấy chi tiết về đời sống như việc thấy
tôi sáng sáng tất bật đi mua thức ăn cho những đứa con nhỏ.
Anh nói nho nhỏ với tôi rằng, con cái là cuộc đời thứ hai của
mình, Mừng ạ! Mấy chục năm miệt mài xem công danh là
công việc phụ, đến khi các con anh rồi tiếp tới các con tôi bước
chân vào các trường đại học ở Sài Gòn, rồi đứa nọ đứa kia ra
trường với học lực cơ bản, anh và tôi thỉnh thoảng cùng rủ vào
thăm, ngồi bên nhau, nâng ly mà nước mắt mờ đi vì những
ước ao thầm lặng đã thành hiện thực, theo ngôn ngữ Lê Văn