Page 211 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 211
Tôi tin dưới tuyền đài Lê Văn Ngăn
ngậm cười vì con hiếu thảo
Trần Dzạ Lữ
Từ thập niên 60, tôi và Lê Văn Ngăn đã biết nhau vì là
người viết cùng thời. Chỉ gặp nhau vài lần không thân thiết
lắm. Nhưng tôi rất quý anh vì anh là người Huế có một giọng
thơ rất riêng và dễ truyền cảm hứng của mình đến người đọc
- phần nhiều anh viết theo thể tự do. Tự do nhưng đọc lên
nghe có điệu vần và thanh thoát. Đó là điều khó đối với người
sáng tác mà Lê Văn Ngăn đã làm được. Tôi quý anh vì những
trang viết đều là tim óc, máu huyết chân thành.
Và lớp người chúng tôi làm văn nghệ trước 75 phần
đông không thích chiến tranh và yêu xứ sở mình đến đến da
diết, tình văn nghệ là vô biên, trên hết. Bởi văn nghệ không hề
có biên giới và chẳng ngăn cách như con người thường tình.
Tuy vậy, số phận những người làm thơ luôn long đong, lận
đận. Sau 75, Lê Văn Ngăn cũng rời Huế vào Quy Nhơn sinh
sống và anh vẫn tiếp tục làm thơ. Đó là tiếng kêu trầm thống
về phận người và mong ước nhân văn...không ngớt! Ở nơi ấy,
Lê Văn Ngăn cũng lẻ loi mỗi chiều sau giờ làm việc và hay lang
thang với chiếc xe đạp vào quán cóc cà phê hay uống vài ly bia
một mình. Năm 2015, anh bị bệnh hiểm nghèo và qua đời.
Trước đó, trong gia đình và con trai đã làm cho anh tập Thơ
Lê Văn Ngăn. Trước khi từ giã cõi tạm, anh đã kịp nhìn thấy
sản phẩm tinh thần của mình! Hằng tin rằng dưới tuyền đài