Page 215 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 215
cho dù đó là những đêm đi về trong ngõ vắng của căn nhà trọ,
những đêm chong đèn thức đợi, những đêm bị săn đuổi, bắt
bớ, tù đày:
chúng tôi, những kẻ bị săn đuổi trên quê hương mình
ăn những bát cơm trong bóng tối
ly rượu đắng ngày lại ngày
chúng tôi thay phiên nhau uống cho cạn
đô thị, một số anh em chúng tôi đã bán mất linh hồn
tự đem thân chèo thuyền cho chúng hát ca
tự đem thân làm trò múa rối
đô thị, nơi những dải khăn sô bay dưới trời phất phới
nơi những nấm mồ khuya bốc lửa lưu huỳnh
nơi ấy, chúng tôi không còn khí trời mà thở
chúng tôi, những kẻ bị săn đuổi trên quê hương mình
đang đi tìm lời văng vẳng cất lên từ đồng trống.
Những kẻ bị săn đuổi
Trưởng thành từ phong trào đấu tranh đô thị, Lê Văn
Ngăn từng là thành viên của nhóm Việt, một tổ chức văn nghệ
yêu nước của sinh viên Huế thành lập từ năm 1968, mà tiền
thân của nó là Hội Hồng Sơn đã ra đời từ năm 1965, từng có
thơ in trên tạp chí Việt (số đầu tiên ra vào tháng 8.1968), tờ
báo chủ trương “Vận động văn học nghệ thuật về nguồn”. Thơ
tranh đấu là thơ xuống đường, thường là những lời hô hào,
những tiếng nói lớn, nhưng thơ Lê Văn Ngăn thì không hẳn
thế, anh chọn cách giãi bày, phân tích, thuyết phục, anh sợ
rằng “nay lại ồn ào nói tiếng nói ồn ào / và từ đó, thơ buồn
tênh và trống trải” (Đêm khuya và những đêm khuya). Ngay
cả khi cần khẳng định truyền thống đấu tranh của quê hương,