Page 205 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 205
Nhà thơ Lê Văn Ngăn và những ký ức
Nguyễn Thanh Mừng
Tôi còn nhớ, quãng thời gian sau 1980, ngồi với nhau
cùng mấy trái cóc xanh và rượu gạo ở 138 Hai Bà Trưng, TP
Quy Nhơn - ngôi nhà từng là một trong những địa điểm tụ họp
của bạn bè anh em, anh Ngăn hay dùng chiếc bật lửa Zippo cổ
để đốt thuốc, món quà đám cưới ngày nào, trên có dòng chữ
khắc đề tặng của nhà văn Nguyễn Mộng Giác. Cái dòng chữ
này nối kết những ai từng học dưới mái trường Cường Để cũ,
trong đó có chị Phước vợ anh và có tôi. GS. Nguyễn Mộng Giác
từng là Hiệu trưởng trường. Những năm cuối thế kỷ XX đầu
thế kỷ XXI, nhà văn Nguyễn Mộng Giác và sử gia Tạ Chí Đại
Trường thỉnh thoảng từ Mỹ về, tái bản tác phẩm trong nước,
ghé thăm và tặng sách chúng tôi, tôi và anh Ngăn có dịp ôn
lại những đường nét Quy Nhơn thời tao loạn. Thường thường,
anh Ngăn lúc trầm ngâm hay nhắc tới những đụn cát, những
mái tôn, tàn cây trứng cá, mùi nước mía và bã đậu trộn rau
sống, thuở hàn vi anh từ Huế vào học Sư phạm Quy Nhơn...
Nhà thơ Lê Văn Ngăn sinh năm 1943 ở làng Niêm Phò,
xã Quảng Thọ, Quảng Điền, Thừa Thiên Huế và sống ở Quy
Nhơn từ thở hoa niên cho đến cuối đời. Anh có câu chuyện vui
rằng khi đưa con trai lúc còn bé về miền sông Hương núi Ngự,
nó hồn nhiên hỏi: “Bao giờ mình về quê hả ba”, anh bảo: “Quê
mình là đây chứ đâu nữa”, nhưng cũng thầm nghĩ trong tâm
thức non nớt chúng nó lại hiểu quê chúng nó là là khung trời