Page 142 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 142
– Nhằm nhò gì! Đó chỉ là chiếc...xe đạp của tôi! Tôi còn lái xe tải chở hàng thật dài kìa!
Sau này chúng tôi biết, bà có rất nhiều xe tải vì làm chủ một cơ sở lớn, chuyên bán dụng
cụ bảo vệ sức khỏe (Health Therapy Equipment) như giường rung, nệm nước, ghế xoa
bóp, máy đấm lưng, mền điện, và nhiều dụng cụ khác. Bà lúc nào cũng lái xe tải dẫn
đường để các tài xế công nhân chở hàng chạy theo bà, đi tham dự hội chợ “State Fair”
khắp nơi trong tiểu bang, và từ Bắc Cali bà giao hàng tận bên Nam Cali hoặc những
thành phố xa xôi hẻo lánh, núi đồi hiểm trở, đường sá thì đầy băng tuyết, như Lake
Tahoe, Reno...
Chẳng những bà Laura mạnh mẽ, lái xe tải chạy ầm ầm, mà bà còn biết cả bắn súng. Khi
ra ngoài, bà thường bỏ trong xe khẩu súng nhỏ để đề phòng bọn cướp. Lần nọ bà ghé
tiệm chúng tôi mặt còn vương nét hoảng sợ, nhưng lại cười rất thích thú. Bà nói vừa đến
tòa án để lo một số giấy tờ. Trên đường đi, bà có chở dùm ông khách hàng một đoạn vì
xe ông hư. Ông ta từng là bạn học bắn súng với bà, nên hai người lấy súng ra khoe với
nhau. Không biết bằng cách nào
ông nọ đã cầm nhầm súng của bà, và khẩu súng của ông ta thì lại chui vào nằm trong túi
xách bà ấy.
Thế mà khi bà vào cửa, máy rà an ninh của tòa án không phát hiện khẩu súng mới lạ. Bà
nói trong tiếng cười sảng khoái.
– Vô trong ngồi, tôi mở xách để lấy cây son tô lại môi một chút thì thấy khẩu súng nên
hết hồn đóng lại rồi vội vã đứng lên đi ra. Bà nói “hết hồn” nhưng mặt thì vẫn tỉnh bơ. –
Nếu mà lúc đó có ai thấy khẩu súng thì tôi...tiêu tùng. Chẳng những phạm tội mang vũ
khí vào nơi công quyền, mà tệ hơn nữa, khẩu súng đó không có giấy tờ vì nó là của người
khác.
Chúng tôi nghe bà nói mà cũng giật mình đến dựng cả chân lông. May mắn quá, có lẽ
mấy chiếc lượt, cái máy sấy tí hon, và số phấn son trong xách đã che chắn cho khẩu súng
của bà nên máy rà vũ khí đã không nhìn thấy. Quả là cái tính “xí xọn” lúc nào cũng mang
theo đồ làm đẹp đã cứu bà thoát được một “kiếp nạn” ngồi tù rất hy hữu. Do đó mà
chúng tôi gọi bà là “Bà Già Gân.”
142