Page 144 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 144

quân Đức bà phải nhắm mắt rúc vào nằm chung với các xác chết bên đường, lấy máu

          của họ bôi vào mặt giả chết, chờ bọn lính của Hitler qua khỏi mới đứng dậy đi tiếp. Lê

          lết đến mười mấy ngày, không nước không thức ăn, bà phải liếm những giọt sương mai
          bên đường cho đỡ khát và nhai cả cỏ để đỡ đói. Laura cuối cùng gặp một nhóm người

          vượt qua biên giới, theo họ tới được cổng trại tị nạn thì ngã vật ra vì kiệt sức.


          Sau đó, cô bé mồ côi được nhận đến tị nạn ở San Francisco, Hoa Kỳ. Laura kể, bà tồn tại
          được cũng nhờ vào lời căn dặn sau cùng của cha trước khi ông lao mình chạy đi cho

          người ta giết:

          – Con hãy nhớ đừng bao giờ bỏ cuộc! Nếu ngã xuống thì hãy đứng lên và đi tiếp!


          Bà nói lời căn dặn đó đã theo bà suốt đời. Bà chưa bao giờ biết bỏ cuộc dù trong việc làm

          ăn hay bất cứ việc gì, cho nên sự nghiệp ngày hôm nay của bà cũng nhờ đó mà có. Hồi
          mới đến Mỹ, bà vừa học vừa làm ở McDonald cho đến khi lấy được bằng High School

          rồi lấy chồng.


          Chồng bà Laura, Steve, là người Mỹ, cấp bậc trung úy quân đội Hoa Kỳ. Ông mất tích
          trong cuộc chiến Nam Bắc Triều Tiên, để lại cho bà hai người con, một trai một gái. Dù

          khi ấy mới hai mươi hai tuổi, bà vẫn ở vậy một mình nuôi con chờ tin tức chồng. Người

          con gái lớn của bà hiện là một bác sĩ Tâm Lý, người con trai là thạc sĩ Khoa Học và bà có
          năm đứa cháu nội ngoại.


          Dù chồng mất tích hơn năm chục năm, bà Laura vẫn đợi, vẫn nghĩ Bắc Hàn còn giam
          giữ ông. Mỗi khi có ai hỏi cuộc chiến Triều Tiên qua lâu rồi, sao bà vẫn nghĩ chồng bà

          còn sống, bà trả lời mạnh mẽ, “Không có tin nghĩa là tin tốt (No news is good news),

          chưa có tin ông ấy tử trận thì tôi còn hy vọng. Biết đâu bọn Bắc Hàn điên khùng còn giữ
          ông ấy chờ dịp đòi điều kiện với Hoa Kỳ thì sao?”


          Tuy bà Laura đến tiệm cũng đã gần chục năm, quen biết hết mọi người thợ của tôi, nhưng
          chẳng ai dám “lãnh” bà khách này, trừ tôi, vì bà rất khó tính trong việc làm móng. Móng

          tay móng chân của bà đều giả và rất dài. Mùa nào kiểu nấy, từ ngày bà đến tiệm, tôi phải

          tự “thiết kế” cho bộ móng tay và cả mười móng chân cho bà. Những mẫu bà đòi nhiều
          khi thật lạ kỳ, khó vẽ. Lúc thì những chiếc lá “shamrock” cỏ ba lá, màu xanh trong ngày

          Thánh Patrick, khi thì những con thỏ trong lễ Phục Sinh. Có lần bà mang đến một chiếc

          móng ngựa thật, là một cục sắt nặng chình chịch, rồi kêu tôi vẽ y như vậy lên cả mười
                                                                                                           144
   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149