Page 147 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 147

vành, đóa hoa trắng lớn với hai dây tua lấp lánh kim tuyến nằm bên phải, rũ dài theo

              gương mặt sáng ngời trang điểm của bà.


              – Wow! Bà đẹp quá! Tôi buột miệng trầm trồ. – Trông bà giống một cô dâu!

              – Thì hôm nay tôi là cô dâu mà! Bà nói trong tiếng cười rạng rỡ. – Mồng một Tết năm

              nào tôi cũng kỷ niệm ngày cưới của tôi. Bỗng giọng bà trở nên buồn, nói lẩm bẩm: – Năm
              mươi mấy năm rồi...


              Tôi đứng sững sờ. Không ngờ một người có cá tính mạnh mẽ như bà Laura lại là người

              dạt dào tình cảm. Vậy mà trước giờ tôi cứ nghĩ bà cứng rắn như đàn ông.

              Mời tôi ngồi vào ghế xong bà lại ngồi phía đối diện. Trên chiếc bàn ăn dài bằng gỗ nâu

              bóng loáng, mấy món ăn đơn giản được bày sẵn. Một ổ bánh nướng “CornBread,” đĩa

              bắp cải muối chua, khay xà lách trộn pho mát bào và các loại hạt, tô thịt bò hầm đậu, và
              một khúc thịt xông khói. Bà lúc nào cũng chọn món ăn tốt cho sức khỏe, tôi thầm khen.


              Lướt mắt bâng quơ về phía cuối bàn, tôi ngạc nhiên thấy một khung ảnh lớn lộng tấm

              hình trắng đen. Bên cạnh là một lá cờ Mỹ được gấp gọn gàng, và một chiếc hộp nhỏ màu
              đen hình chữ nhật đặt bên trên lá cờ. Thấy là lạ tôi đứng lên chồm tới gần nhìn thật kỹ.


              Đó là hình một cái đám cưới nhà binh. Chú rể cao lớn đẹp trai, oai nghi trong bộ quân

              phục sĩ quan, khoác tay cô dâu đang cầm bó hoa trắng, áo đầm trắng dài kiểu xưa không
              chấm đất, eo thật nhỏ bên dưới xòe bung, đầu đội lệch chiếc mũ trắng có hoa, giống hệt

              trang phục bà Laura hiện giờ. Một điều rất kỳ lạ, là cặp đôi này bước đi giữa hai hàng
              lính. Đối mặt với nhau, quân phục chỉnh tề, đứng nghiêm thẳng tắp, trên tay mỗi người

              lính đều cầm một thanh kiếm dài sáng choang. Hai hàng quân cùng đưa cao kiếm lên

              khỏi đầu, bên này đâu chéo kiếm lại với bên kia tạo thành một dãy “mái che” bằng kiếm
              cho cô dâu chú rể bước đi bên dưới.


              – Ô! Đây là đám cưới của bà ngày xưa hả? Tôi hỏi trong sự thích thú rồi trầm trồ: – Cô

              dâu chú rể trông oai quá trời luôn! Quả thật là đám cưới nhà binh đúng nghĩa!

              – Ừ, đám cưới của tôi đấy! Cô nhìn tấm hình đi, xem có thấy gì lạ không?


              Nghe bà nói tôi quan sát thật kỹ tấm hình, nhưng không thấy gì ngoài đôi tân lang tân
              giai nhân đang đi dưới “rừng gươm” giữa hai hàng lính và một cây kiếm ai bỏ nằm dưới

              đất sau lưng họ.
                                                                                                               147
   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152