Page 150 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 150

– Đây là con dao xếp tôi tặng Steve trong lần cuối chúng tôi ở với nhau. Bà Laura chợt

          lên tiếng sau một lúc yên lặng. – Anh ấy đã lén bỏ nó lại như là lời nhắn nhủ trước khi bị

          bắt đi. Người ta đem nó đến cho tôi lúc báo tin anh mất tích. Con dao này bảo tôi là anh
          ấy còn sống, tôi chắc chắn như thế!


          – Trời! Tôi kêu lên trong xúc động. – Rồi từ đó đến giờ bà có nghe tin tức gì của ông ấy

          không?

          – Không hề! Nhưng tôi luôn luôn hy vọng và chờ đợi. Tuy nhiên...bà bỗng dừng lại, chỉ

          vào lá cờ gấp để trên bàn: – Trước lễ Memorial Day năm nay, tổng thống Goerge W. Bush
          đã duyệt lại danh sách những quân nhân mất tích trong cuộc chiến Triều Tiên. Và ông

          ấy sai người đem đến lá cờ Mỹ này trao cho tôi cùng với lời tuyên bố là Steve đã chết.

          Tổng thống Bush cũng mời tôi đi Washington một chuyến để dự buổi lễ tuyên dương.
          Bà dừng lại một lát rồi nói giọng quả quyết:


          – Nhưng tôi vẫn không tin Steve đã chết!


          – Điều gì làm cho bà nghĩ vậy?

          – Bỡi vì chính phủ cũng chưa có thông tin gì về cái chết của Steve. Khi tôi hỏi nếu anh ấy

          đã chết thì bằng chứng đâu, hài cốt đâu, họ không có được câu trả lời. Tôi biết là vì thời
          gian quá lâu nên họ đoán vậy thôi. Hiện tại còn nhiều nghìn quân nhân Mỹ, MIA (Mising

          In Action) mất tích trong cuộc chiến Triều Tiên chưa có tin tức, nên tôi vẫn còn hy vọng.


          Tôi đứng lên, bước lại ôm lấy vai người vợ lính tám mươi bốn tuổi mà xúc động đến

          nghẹn lời. Sự thủy chung của người phụ nữ phương Tây đã quá bát tuần này cũng đâu

          thua kém người thiếu phụ trong “Hòn Vọng Phu” của Việt Nam tôi ngày trước.


          – Laura, bà nói rất đúng! Tôi cũng nghĩ như thế! Tôi thì thầm bên tai bà. – Cho nên bà
          cần phải giữ niềm hy vọng ấy.


          Người vợ của vị sĩ quan anh hùng đưa tay lên vỗ vỗ vào bàn tay tôi như muốn nói lời

          cám ơn. Dưới ánh sáng của chùm đèn hoa thủy tinh kiểu cách treo trên trần nhà tỏa
          xuống bàn ăn, những con dao xếp trên bộ móng tay bà Laura lấp lánh lung linh như

          những đôi cánh Thiên Thần, đang dang ra che chở cho niềm tin và hy vọng của bà.

          Tôi đứng im bên bà một lúc.


                                                                                                           150
   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155