Page 151 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 151
Trong cái tĩnh lặng của buổi trưa ngày đầu năm, tiếng củi cháy tí tách từ lò sưởi vọng
sang cộng với tiếng gõ tích tắc của chiếc đồng hồ cổ trên tường, bình yên như một khúc
hòa tấu êm đềm, sao tôi lại cảm thấy lòng mình xao động...
Lát sau bà Laura mời tôi cùng bà dùng bữa. Bà nói năm nào vào ngày Tết Tây bà và các
con cháu cũng đều làm tiệc kỷ niệm ngày cưới của bà rất linh đình thay cho tiệc Tết.
Bữa trưa nho nhỏ này bà chuẩn bị chỉ để đãi tôi, tiệc dinner vào tối nay mới là tiệc chính.
Sau đó thì cả nhà sẽ đi chơi xa.
Khi tôi từ giã, bà Laura tiễn tôi ra xe. Trời đã quá trưa nhưng vẫn hiu hiu lạnh. Chúng
tôi sóng bước trong hương gió đầu năm. Hương gió thoang thoảng nhẹ nhàng, quyện
cùng mùi gỗ đốt từ lò sưởi trong nhà đưa vào không khí một mùi hương đặc thù mùa
lạnh.
– Lái xe cẩn thận! Bà nói và vẫy tay chào khi tôi ngồi vào xe.
Tôi hạ kính xuống vẫy lại bà. Xe ra khỏi cổng tôi vẫn còn thấy bà Laura đứng nhìn theo.
Vạt áo đầm trắng của cô dâu năm xưa, sau cả nửa thế kỷ, vẫn bay bay trong cơn gió đầu
năm. Hình ảnh bà Laura như liêu xiêu trước gió, bà trông thật cô đơn bên ngôi nhà to
lớn và khu vườn rậm rạp thênh thang.
Nhưng tôi biết, bà không cảm thấy cô đơn tí nào.
Bà đang sống với một niềm hy vọng vô biên. Niềm hy vọng có ngày được biết tin về
Steve, chủ nhân của con dao xếp đỏ gửi lại trên chiến trường trận Chosin, Korea, năm
ấy.
Chúc bà may mắn. Tôi nói thầm và nhấn ga.
Phương Hoa
151