Page 146 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 146

Trước khi ra về, bà Laura bỗng nhìn tôi:


          – Này cô Linda! Ngày mai là New Year, cô có rảnh không? Nếu rảnh trưa mai đến nhà

          tôi chơi, tôi sẽ cho cô xem một thứ, bảo đảm cô sẽ thích!

          Đây quả là một lời mời bất ngờ. Tôi rất thân với bà Laura, từng nhiều lần mời bà đến nhà

          tôi dự tiệc, năm mới, đám giỗ, và cả đám cưới các con tôi. Nhưng bà chưa một lần mời
          tôi đến nhà riêng ở thành phố lân cận. Bà chỉ mời tôi đến cơ sở kinh doanh của bà, vì nó

          nằm cùng con đường với Nails shop của tôi. Tôi thích thú nhận lời ngay không chút do

          dự.

          Ngày Tết Tây shop đóng cửa, tôi lái xe một mình đến nhà bà Laura. Ngôi nhà hai tầng

          nằm bên trong hàng rào cây xanh kín mít dọc con đường lớn ở vùng ngoại ô thành phố,

          nhưng  cửa  chính  thì  quay  vào  mặt  đường  nhỏ  phía  trong.  Một  ngôi  nhà  kiểu  cổ
          (Victorian house) rất đẹp. Nhà lớn, nhưng nó như lọt thỏm vào giữa khu vườn rộng

          thênh thang rậm rạp cây cối.


          Chào đón khách ngay cổng là một chiếc xe RV (Recreational Vehicle) thật to, cửa đang
          mở. Tôi vừa ngừng xe, bà Laura từ trong chiếc RV bước ra tươi cười chào đón. Bà nói

          đang dọn dẹp và trang bị các thứ trong xe để đến chiều các con cháu bà về sẽ cùng bọn

          họ đi chơi xa một chuyến nhân dịp nghỉ lễ.

          Vừa đi vào nhà với bà Laura, tôi vừa hỏi bộ bà không sợ khi ở một mình nơi vắng vẻ thế

          này. Bà cười to và tuyên bố một câu “xanh dờn.”

          – Tôi bật Alam trước khi lên lầu ngủ. Đứa nào lạng quạng mò vô, hệ thống báo động réo,

          tôi sẽ bắn chết!


          Mời tôi ngồi xuống sofa trong phòng khách xong, bà Laura nói chờ một chút rồi đi ra
          phía sau. Gian phòng thật ấm áp với ánh lửa bập bùng trong lò sưởi. Tôi nhìn quanh,

          thầm khen bà chủ nhà có con mắt thẩm mỹ đã sưu tập những bộ ly tách, bình hoa, các

          bộ đồ trà kiểu cổ của người Á Châu rất độc đáo chưng đầy trong tủ kính.

          – Tới đây cô Linda! Tiếng bà gọi từ phòng ăn. Tôi bước qua và suýt chút nữa không nhận

          ra đó là bà. Trước mặt tôi là bà Laura kiều diễm trong chiếc áo đầm trắng dài lướt thướt
          kiểu cô dâu. Mái tóc nâu của bà được bới lên cẩn thận. Đầu đội lệch chiếc mũ trắng có




                                                                                                           146
   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151