Page 143 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 143

Tuy bà Laura rất khó tính, nhưng lại tốt bụng và thương người. Một lần cận Tết Âm Lịch,

              bà đến gặp lúc tôi đang ngồi ghi cái danh sách gửi tiền về Việt Nam. Tôi kêu bà chờ để

              tôi hoàn tất danh sách gửi tiền giúp cho mấy người già yếu bạn của mẹ tôi ở quê ngày
              xưa. Tôi tiện miệng kể, dù mẹ tôi không còn nhưng thuở sinh tiền bà rất thương những

              người bà con, bạn già, trước 1975 rất khá giả, nhà cửa ruộng đất cò bay thẳng cánh. Sau
              chiến tranh ruộng đất họ bị tịch thu hết, sống cơ cực bần hàn không đủ cơm ăn áo mặc.

              Cho nên năm nào chúng tôi cũng gửi về giúp chút đỉnh để cho họ ăn Tết. Tôi chỉ nói cho

              bà khỏi giận vì bắt phải chờ. Không ngờ nghe xong bà đứng dậy ra xe lấy vào một tờ
              trăm đưa cho tôi, và nói bà cũng muốn giúp họ.


              Người nhà bên Việt Nam nhận được tiền của tôi và của bà Laura, đem đổi cả ra tiền Việt,

              bỏ vào nhiều phong bì mang về làng cũ tặng những người già cả nghèo khổ ốm đau. Họ
              có chụp hình gửi qua. Bà Laura rất xúc động khi nhìn hình ảnh những ông bà già hom

              hem áo quần rách rưới nhưng cười móm mém trong hạnh phúc khi cầm lấy bao thư. Từ

              đó về sau, đến Tết tôi chưa kịp nói bà đã hỏi chừng nào thì gửi tiền Tết cho mấy người
              già.


              Dù là người gan dạ, nhưng có lẽ sống một mình bà Laura cũng rất cô đơn. Bà thường

              trao đổi tâm sự với tôi. Độc đáo và ly kỳ nhất là câu chuyện vượt thoát kinh hoàng khỏi
              nước Đức của bà. Nghe chuyện, tôi mới biết bà là một trong những nhân chứng sống từ

              thời Đệ Nhị Thế Chiến còn lại đến bây giờ. Chuyến đi của bà cũng thật dễ sợ, hiểm nguy
              không kém những chuyến vượt biên của người Việt tị nạn. Sự giết người man rợ của lính

              Đức Quốc Xã thời Hitler làm cho chính người dân của họ cũng phải bỏ chạy.


              Đó là năm 1944, thời điểm quân Hitler sắp thua, Laura mới hơn 15 tuổi. Bà được cha dắt
              trốn đi tị nạn. Nhưng giữa đường hai cha con bị bọn lính Đức Quốc Xã bắt lại. Để bảo vệ

              cô con gái nhỏ, người cha dặn dò bà cách tìm đường đến trại tị nạn, rồi ông bỏ chạy qua

              hướng khác để cho bọn lính rượt theo. Họ bắt ông lại và bắn chết trước mắt cô con gái
              đang run rẩy núp trong bụi rậm gần đó. Nhìn cha bị giết, bà quá kinh hãi nên đã ngất

              xỉu.

              Khi Laura tỉnh lại thì bọn lính bỏ đi hết. Nhớ lời cha dặn, bà đành bỏ mặc xác cha nằm

              trong đống xác người, vừa khóc bà vừa lần mò đi tiếp. Trong sợ hãi và đói khát, nhiều

              lần gặp


                                                                                                               143
   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148