Page 306 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 306

cậu còn ở nhà, tết đến thấy mẹ ngâm nếp, rửa lá là cậu mau mắn xin giúp mẹ gói bánh

          để học gói.

                 Bây giờ cậu đi xa bên kia bờ Tây của nước Mỹ để học, lễ Giáng Sinh về thăm mẹ

          cũng xin mẹ gói bánh chưng bánh tét cho con phụ một tay, và cho con 5 cái để con đem

          về ăn từ từ.

                 Kỳ này nó về, mẹ gói thêm bánh ú để nó học gói, vì bánh ú dễ gói và kích cỡ đủ

          ăn một lần, không cần cắt ra nhiều miếng như bánh chưng hay bánh tét.  Mẹ học gói
          bánh ú khi ở Đài Loan.  Cô hàng bánh ú gói bánh ngay cái xe bán hàng của mình.  Cô

          treo sẵn chùm dây khoảng 50 sợi, dài độ 80 cm.  Khi gói bánh bánh xong thì kéo 1 sợi
          dây ra buộc, cô làm rất nhanh, khoảng 15 phút gói xong 50 cái bánh, rồi bỏ vào xửng

          hấp.  Họ không luộc bánh ú như người Việt nên khi bánh chín, mở ra lấy đũa xắn, nếp

          rời ra như xôi chứ không dính thành một khối như bánh ú người Việt Nam gói.  Bánh ú
          mặn của người Đài Loan gần giống như Xôi Gói Lá Sen bán trong các tiệm Tỉm Sấm của

          Quảng Đông và Hồng kông.

                 Tôi cũng nghe nhiều người nói họ nấu bánh chưng hoặc bánh tét cho đỡ tốn gas

          hoặc điện bằng cách nấu nếp với chút nước cho nở trước rồi gói, khi nấu bánh mau chín.

          Có người dùng nồi áp suất nấu bánh cho mau chín cũng đỡ tốn gas, tốn điện.  Nhưng
          tôi nghĩ một năm gói bánh 1 lần, tốn thêm chút xíu tiền điện có là bao!  Cốt sao cái bánh

          dẻo chắc nịch, không dẻo mà nát như “nấu tắt” kiểu tiết kiệm nhiên liệu như người bán

          hàng.

                 Mẹ dặn nó rằng, khi nào mẹ già yếu quá không ngồi gói bánh được nữa thì con

          phải gói cho hai đứa kia để anh và em con có bánh ăn. Nếu không biết gói thì phải đi
          mua cho có bánh ăn tết nhé.  Nó trả lời “Con thích ăn bánh mẹ làm vì ăn quen rồi, vừa

          nếp, vừa đậu, vừa thịt, mẹ nấu đến 8 tiếng nên bánh mẹ làm ăn khác bánh mua. Con đã

          mua một lần ờ WA rồi, không giống bánh mẹ làm”.  Nghe con nói cũng vui vì nó biết
          thưởng thức món ăn truyền thống.  Muốn ăn bánh giống mẹ làm thì con phải học làm,

          như thế nó có thể bảo tồn “Văn hóa ẩm thực Việt Nam” cho hết thế hệ của nó, sau này
          đến con nó thì chưa biết thế nào.


                 Nó học ở thảnh phố Pullman, cách Seatle 4.5 tiếng lái xe. Thế mà thỉnh thoảng vẫn
          lái xe đến khu Việt Nam ở Seatle để mua các món ăn bán sẵn. Có lần nó bầy hết các món

          ra rồi chụp ảnh gửi mẹ xem, nào là bánh cuốn, bánh bèo, bánh giò, bánh dầy, bánh bột
                                                                                                           306
   301   302   303   304   305   306   307   308   309   310   311