Page 303 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 303

bàn thở ở ban công. Bắt đầu thắp hương từ chiều tối. Còn vài phút đến 12 giờ đêm, tiếng

              pháo đã nổ rền vang từ các con hẽm, các từng lầu, khói pháo bay mịt mù.  Ai bị hen

              suyễn vì dị ứng với khói thì giờ phút này khó thoát khỏi lên cơn nên phải trốn trong
              phòng kín.  Ai yếu tim khi nghe tiếng pháo nổ thật to và thật lâu thì không chỗ nào trốn

              khỏi. Ráng bịt tai thật chặt thôi.

                     Hình như người Tàu không đi hái lộc ở chùa hay ở miếu đêm giao thừa vì thấy họ

              ở yên trong nhà.  Cúng xong thì đem bàn thờ vào nhà.  Sáng mùng một lại đốt thêm một
              tràng pháo nữa là xong thủ tục đầu năm.  Họ không qua nhà hàng xóm chúc tết như

              người Việt hay làm.  Nhà ai nấy ở, ít khi qua lại.  Dù ở chung một chung cư, cùng một

              tầng lầu, gặp nhau ngoài cầu thang thì chào nhau một tiếng, thế thôi.  Đầu năm gặp nhau
              thì ai nấy thuộc lòng câu chúc “Cống Hỉ Phát Tài!”  Vì ai cũng muốn được phát tài, không

              chúc người ta phát tài là bị ghét đó.



                     Tết năm 1976, cha mẹ tôi thấy ngoài chợ có bán lá trúc khô mà người Đài Loan

              mua về gói bánh ú nên bàn nhau mua về gói bánh chưng. Mẹ chưa gói bánh chưng bao
              giờ, còn bố thì nhìn thấy hàng xóm ở Hưng Yên gói trên 20 năm trước, bây giờ cứ làm

              thử xem, thành cái bánh chưng nhỏ xíu cũng được, miễn có bánh chưng ăn tết là vui rồi.

                     Lần đầu tiên trong nhà có nồi bánh chưng đun bếp gas, mùi bánh xông lên tận trên

              nhà khiến tôi hít hà tận hưởng cái mùi vị dân tộc mà khi xưa ở trong nước chưa được

              hưởng.

                     Đêm giao thừa ăn cái tết đầu tiên không có ông ngoại, mẹ và chị em tôi rất buồn.

              Khi cả nhà quây quần bên bàn ăn, tự dưng bố nhắc đến ông ngoại: “Không có ông, buồn
              nhỉ!” Cả nhà chỉ biết ậm ự, vì mẹ đã rưng rưng nước mắt rồi.


                     Sau khi ở Đài Loan hơn 3 năm, bố lại dẫn cả nhà đi Bolivia, một nước ở Nam Mỹ.
              Tôi đi theo 2 tháng thì quay về Đài Loan đầu năm 1979 vì không chịu nổi cú sốc văn hóa

              lần thứ hai.  Dân Bolivia nói tiếng Tây Ban Nha. Rất ít người Á Châu ở đây nên thức ăn

              Á Châu rất khó kiếm, đừng nói tới nước mắm hay bún, phở, bánh tráng.

                     Tôi lập gia đình và không có nghề gì cả nên đi làm công, gói giò lụa cho một gia

              đình Việt Nam đã ở Đài Bắc lâu năm. Mỗi ngày chỉ gói khoảng 30 cây giò, mỗi cây 1 kg.
              Cuối tuần thì 40-50 cây.  Đa số khách hàng là những hoa kiều Việt Nam qua Đài Loan


                                                                                                               303
   298   299   300   301   302   303   304   305   306   307   308