Page 304 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 304
du học trước 1975 rồi ở lại luôn, cũng có người chạy ra sau 1975. Vài nhà hàng Việt Nam
ở Đài Bắc lúc này cũng do một vài Hoa Kiều Việt Nam mở, bán đắt hàng không ngờ
được, ai đến ăn cũng phải xếp hàng chờ cả nửa tiếng. Lúc đầu họ bán Phở là chính, sau
khi có những bà Việt Nam được con cái bảo lãnh qua đến xin việc, họ tăng cường thêm
thực đơn. Riêng giò lụa, bánh cuốn và bì khô thì lấy của vợ chồng bác Quang là nơi tôi
làm.
Gần tết, tự dưng khách gọi đến đặt bánh chưng hay bánh tét dù bác Quang không
quảng cáo nhận làm bánh. Vì thấy số đặt hàng lên đến vài trăm cái bánh nên bác ham
quá nhận đại rồi giao cho tôi gói. Tôi bỡ ngỡ vì chưa từng gói bánh tét, bánh chưng bao
giờ. Bác gái bảo bác nhận làm bánh tét thôi vì gói giống gói giò lụa ấy, “Cháu cứ thế mà
gói”
Tôi thấy gói giò thì dễ vì cục giò sống đặt đâu cứ năm y nguyên đó, còn nếp với
đậu thì chạy lung tung. Nhưng không dám cãi, nên tôi gói xong vài chục cây giò thì gói
đến bánh tét. Hàng tết có khác, người ta đặt giò lụa, chả quế nhiều hơn ngày thường, bây
giờ lại thêm bánh tét. Thay vì mỗi ngày làm 4-5 tiếng là xong, riêng cả tuần lễ trước tết,
ngay nào tôi cũng phải đứng 8-9 tiếng mới xong việc. Về đến nhà rụng rời chân tay,
muốn xỉu.
Ngày cuối gói xong bánh tét, bác gái đem ra cái khuôn bánh chưng dạy tôi gói
bánh chưng. Bác bảo cả làng bác (trong tỉnh Hải Dương) không ai biết gói tay, chỉ gói
khuôn mà thôi nên không làm bán được vì gói khuôn chậm lắm. Bác dạy tôi gói bánh
chưng để bác có bánh bầy bàn thờ cúng ông bà.
Tôi thích thú vì biết thêm cách gói bánh chưng. Ở Đài Loan thời đó rất hiếm người
Việt, tự dưng có người chỉ cho mình gói giò, gói bánh tét và bánh chưng tôi cảm thấy
mình may mắn.
Làm xong hàng tết, bác cho tôi một đòn bánh tét và thêm tiền lương để nghỉ tết
một tuần.
Tôi làm cho bác Quang chưa được 1 năm thì có thai đứa con đầu lòng nên xin nghỉ
vì không đứng nổi mỗi ngày 5 tiếng, hai tay phải xiết chặt dây lạt khi gói giò. Hai tay và
hai chân mỏi nhừ vì đứng lâu.
304