Page 305 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 305
Mùng 3 Tết năm 1987, tôi dắt đứa con trai 6 tuổi theo hai cô Hoa kiều Việt Nam di
thăm anh trai của cô Ngân đang dạy học và sống ở Thảo Viên, cách xa Đài Bắc vài giờ
ngồi xe bus.
Cô Ngân mua sẵn 2 cây giò lụa của bác Quang đem làm quà cho anh và chị dâu.
Tôi đem theo 2 cái bánh chưng gói lấy. Thảo Viên là một quận lỵ miền núi, dân cư thưa
thớt, không khí mát mẻ quanh năm. Đường lên thành phố chạy qua các núi đồi có trồng
cây bạch mai hai bên đường, mùa này hoa đang nở rộ đầy cành, một màu trắng chạy dọc
vài cây số trông đẹp mắt nhưng tôi ước nó là hoàng mai thì màu vàng trông huy hoàng
hơn, rực rỡ hơn. Hoa Bạch Mai cũng có 5 cánh, nhưng bé hơn hoa Hoàng Mai.
Anh của cô Ngân tên Trực, được cha mẹ cô chạy chọt cho qua Đài Loan học để
tránh đi lính (tôi đoán thế vì tôi gặp nhiều thanh niên Hoa Kiều Việt Nam qua Đài Loan
theo diện này). Học xong, anh xin được việc dạy học ở một trường tiểu học trên đây,
được bộ giáo dục cấp nhà cho ở. Lương thầy giáo tiểu học tuy không nhiều, nhưng
không tốn tiền nhà, vật giá trên đây cũng thấp hơn dưới thành phố nên hai vợ chồng anh
sống thoải mái. Vợ anh là Đài Loan, bản xứ trên này nên có miếng đất nhỏ trồng cam
sinh hoa lợi phụ giúp ngân quỹ gia đình. Anh không có con được vì cô Ngân cho biết
lúc ở Việt Nam anh đi chơi bời sao đó bị bệnh “khó nói” nên bác sỹ bảo anh không có
con được nữa. Nghe thấy buồn cho anh, nhưng anh may mắn lấy được cô vợ quê, hiền
lành, siêng năng cần cù và không chê trách chồng gì cả. Không chừng cô còn thần tượng
ông chồng mô phạm của mình nữa chứ! Mấy anh em cô Ngân nói tiếng Việt rất Việt
Nam, không bị lơ lớ như người Tàu Chợ Lớn. Nhưng anh Trực tự nhận lâu quá không
nói tiếng Việt nên quên nhiều rồi.
Vợ anh Trực dọn cơm tết mời chúng tôi vì mùng 3 vẫn còn là tết. Khi ra về, vợ
anh còn bọc cho chúng tôi mỗi người một túi cam nặng trịch. Tôi không muốn tha lễ mễ
lên xe bus nên từ chối. Nhưng chị nhất định ai cũng phải lấy chị mới yên tâm đãi khách
tận tình. Thế là chúng tôi lấy cho chị vui. Anh Trực bịn rịn tiễn khách ra cửa vì biết khó
có lần gặp lại. Tôi cảm thấy mấy anh em cô Ngân gần như đã Việt hóa, nếu còn ở Việt
Nam thì có lẽ họ sẽ thành người Việt Nam.
Từ khi biết gói bánh chưng, bánh tét, không tết nào tôi không gói bánh. Qua Mỹ,
vẫn gói bánh, được cái vui là cả ba cậu con trai của tôi đều hảo nếp nên thích ăn. Cậu
thứ nhì lại còn có tâm hồn ăn và học làm các món Việt Nam mà cậu thích. Những năm
305