Page 380 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 380
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
tại Nga-sô, thả bom nguyên-tử xuống đất Nhật, có thể được
bào-chữa nhưng chỉ là bằng những luận-cứ quá phũ-phàng
và chẳng đúng với những mục-tiêu mà các đảng-phái chính-
trị đã từng tuyên-bố. Ngôn-ngữ chính-trị vì thế ắt đầy-dẫy
những xảo-ngữ, những vấn-nạn hoàn-toàn mập mờ. Những
thôn ấp không được tự-vệ bị dội bom, dân-chúng bị trục-
xuất khỏi thành-thị đẩy về các vùng quê, gia-súc bị các họng
súng liên-thanh tàn-sát, những túp lều bị đạn lửa thiêu rụi,
tất cả những cái đó được mệnh danh là công-cuộc bình-
định. Hằng triệu dân quê bị tước-đoạt tài-sản, đuổi ra khỏi
nông-trại, lê bước trên những con đường mà không được
mang theo gì thêm, người ta gọi đó là hoán-chuyển dân-số,
hay là chỉnh-trang ranh-giới. Những người bị cầm tù lâu năm
không được xét-xử, hoặc bị bắn sau ót (gáy) hoặc bị gửi đi
lao-động để rồi chết thảm-nhục trong các trại khai-thác gỗ
miền Bắc-cực, người ta gọi đó là loại-trừ những phần-tử
khả-nghi. Người ta cần tới những lối nói như thế khi người ta
muốn chỉ-danh sự-kiện nhưng lại không muốn gợi lên những
thể-hiện tinh-thần của các sự-kiện ấy...
... Kẻ thù lớn nhất của ngôn-ngữ trong sáng là sự không
thành thực. Khi có một khoảng cách giữa sự thực với những
mục-tiêu mà họ đã tuyên-bố, có thể nói là người ta tự-nhiên
xoay sang những lời nói dài dòng và những thành-ngữ rỗng
tuếch hệt như con cá mực để phọt chất mực ra ngoài. Trong
thời chúng ta, không có những chuyện như vậy mà không
dây-dưa đến chính-trị, và chính-trị tự nó là một mớ những
sự nói dối, tránh né lảng chuyện, lố-bịch, hận-thù và tảo-
điên. Khi bầu-khí chung tồi-tệ, ngôn-ngữ ắt bị tổn-thương.
Tôi nghĩ là đã nghiệm ra rằng - đây là một ức-đoán mà tôi
chưa đủ quảng-bác để xác-minh - trong mươi, mười lăm
379