Page 378 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 378
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
Ngôn-ngữ tuy là phương-tiện truyền-thông nhưng cũng còn
có chức-năng giáo-dục quần-chúng, phản-ảnh của văn-hóa
và văn-minh. Những tác-giả của thứ ngôn-ngữ này phải
gánh lấy trách-nhiệm vì đã bôi nhọ tiếng Việt. Một khi đã
xuất-hiện công-khai trên những phương-tiện truyền-thông
công-cộng thì ảnh-hưởng của nó lan rộng trong quảng-đại
quần-chúng. Nhất là đối với thiếu-niên vốn dễ bắt chước,
đang cần được trau-giồi tiếng Mẹ, sự sử-dụng sai hay bừa-
bãi tiếng Việt rất tai hại, một khi thấm sâu vào tiềm-thức,
vào tập-quán chúng, khó mà sửa-chữa. Trách-nhiệm của
nhà văn-hóa không phải chỉ là truyền-đạt quan-điểm, đả
thông tư-tưởng mà còn là xây-dựng ngôn-ngữ, bảo-tồn và
phát-huy sự trong sáng, vẻ đẹp thanh-tú của tiếng Việt, ấy
là bảo-tồn và phát-huy dân-tộc-tính vậy.
4- Sau cùng, nhằm che đậy những ý-đồ chính-trị,
nhằm lôi kéo mê-hoặc quần-chúng, đã xuất-hiện một
thứ ngôn-ngữ khoa-trương ngụy-biện với những mỹ-
từ hoặc quanh-co uyển-chuyển, hoặc mơn-trớn
khích-động, hoặc bịa-đặt xuyên-tạc.
Người ta nói "Việt-Nam-hóa chiến-tranh" để phủi tay rũ
trách-nhiệm "học-tập tập-trung, xây-dựng vùng kinh-tế mới"
thay cho lao-tù và cưỡng-bách khổ-sai; người ta nói "Cách-
mạng văn-hóa, trăm hoa đua nở" hay "đỉnh cao trí-tuệ của
loài người" "kháng-chiến thần-thánh" v.v... là để phỉnh-lừa,
khích-động làm sao "tất cả cho cứu-cánh". Giữa ngôn-ngữ
và tư-tưởng có mối tương-quan nhân-quả, nên ý-đồ bất-
chính được che đậy bằng ngôn-từ hoa-mỹ giả-dối, ngôn-từ
giả-dối ngày càng làm cho tư-tưởng ô-nhiễm dối-trá hơn, và
cái vòng ảnh-hưởng liên-hoàn này cứ thế mà tiếp diễn mãi.
377