Page 434 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 434
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
Cô trông sang nước người
Ới chú Chệt ơi là chú Chệt ơi!
Một tay cô cầm quan tiền,
Một tay cô cầm thằng bù-nhìn,
Cô ném xuống sông;
Quan tiền nặng, quan tiền chìm,
Bù-nhìn nhẹ, bù-nhìn nổi,
Ối ai ơi của nặng hơn người!
Tản-Đà nổi tiếng với những bài thơ mới, truyền-cảm sâu xa,
vì nó không còn gò bó theo luật-lệ, chỉ giữ lại cái thanh-tú
của nhạc dấu, của âm-điệu mà thôi. Chẳng hạn bài Thiên-
Thai:
Lá đào rơi rắc lối Thiên-Thai,
Suối tiễn oanh đưa luống ngậm-ngùi.
Nửa năm tiên-cảnh,
Một bước trần-ai.
Ước cũ duyên thừa có thế thôi!
Đá mòn rêu nhạt,
Nước chảy huê trôi.
Cái hạc bay lên vút tận trời!
Cửa động,
Đầu non,
Đường lối cũ,
Trời đất từ nay xa cách mãi!
Nghìn năm thơ-thẩn bóng trăng trôi.
(Nguyễn Khắc-Hiếu)
II- Tính dân-tộc trong thơ Việt
Thơ Việt phải thể-hiện bản-sắc của giống nòi, nói lên được
tâm-thức của tổ-tiên ngàn xưa truyền lại cho con cháu lập
433