Page 315 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 315

sắt Sài Gòn-Hà Nội, ông ấy nói lúc ông mới tới xứ thuộc địa này ông
           thấy nhóm người Việt ở xung quanh ông ăn ở lưu manh, phỉnh phờ
           cờ bạc, rượu chè lung tung, nên ông rất chán người Việt, ông tỏ thái
           độ khinh chê và căm giận. Rồi ông tưởng tất cả người Việt đều sống
           không có văn hóa như những người đó. Thời gian sau ông được đổi
           ra làm ở tỉnh Quảng Trị, lúc bấy giờ ông mới nhận thấy mình đang
           sống với người Việt văn mình và ông thán phục tính tình tốt của
           người Quảng Trị” (17).
                                         *
                                        * *
               Đất Quảng Trị đúng là đất của “địa linh nhân kiệt”. Biết
           bao nhiêu anh tài xuất chúng đã đóng góp vào đà Nam tiến
           của lịch sử dân tộc và biết bao trí tuệ thông minh đã được hun
           đúc từ khí thiêng của vùng đất Thuận Châu ngày trước. Tên
           tuổi của bao nhiêu nhân vật thành danh qua các thời đại phát
           xuất từ vùng đất này quả đã làm cho đám con cháu chúng ta
           lấy làm tự hào và hãnh diện. Ngày nay trên tất cả những vùng
           đất của quả địa cầu, con cháu của đất Quảng Trị cũng đã vươn
           lên và cũng đã thành danh trên nhiều lãnh vực của nền văn
           minh hiện đại.
               Tìm lại cội nguồn của cha ông, tìm lại dấu tích của làng
           quê, cùng những mốc giới của đoạn đường Nam tiến là tìm về
           chính mình, gia đình mình, giòng tộc mình và cộng đồng thôn
           xóm mình. Cuộc hành trình tìm lại cội nguồn của tổ tiên là
           cuộc hành trình tìm về quê hương nơi chôn nhau cắt rốn, nơi
           ôm ấp tuổi thơ của một đời người mà ai trong chúng ta cũng
           ao ước thực hiện.
               Ao ước của chúng ta lúc về già là được một lần trở lại quê
           xưa để nhìn giòng sông cũ, cây đa đầu làng, hay được thấy lại
           khói lam chiều lan tỏa từ những mái tranh nghèo trong những
           buổi chiều cô tịch. Ước mong đó thật đơn giản nhưng không
           dễ thực hiện đối với chúng ta, những kẻ đã rời bỏ quê hương
           trong “thân phận lưu đày viễn xứ”. Mong rằng đất nước sẽ
           tốt hơn để niềm mơ ước được hành hương trổ lại quê xưa của
           chúng ta sớm thành hiện thực.
               San Jose những đêm chờ sáng.
               Lê Đình Cai



           314 - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - Lê Đình Cai
   310   311   312   313   314   315   316   317   318   319   320