Page 109 - No Em Mot Doi
P. 109

Anh Nương nhìn tôi thốt lời .
               -  Trời đất, điện thoại reo lúc nãy là của con bà Mến gọi
           cho tôi. Bà ta có năm đứa con, hai trai ba gái. Hai thằng con
           của bà Mến làm dưới quyền tôi ở gần sống Bé mà, khi nào
           rảnh tôi chở chú tới gặp thằng Khôi. Con lớn của bà Mến.
               -  Bà Mến còn sống không?

               -  Còn sống. Chú quen bà Mến à?

                -      Quen từ khi mặc quẩn thủng đáy, mà còn rất thân.
                -      Mấy chục năm mà còn nhớ dai nhỉ.

               Tôi  cười  nhẹ,  liếc  nhanh  qua  anh  Nương,  buột  miệng
           một câu để đo lường lòng người cán bộ chính trị tỉnh.
               -   Tôi nhớ Mến là vì chơi với nhau từ nhỏ. Tôi bỏ làng,
           chạy tỵ nạn ba lần nên lây người miền Nam cái tình người,
           nên không vô tư được.
               -
               Bất chợ anh Nương choảng tay qua vai tôi hơi xiết tôi
           ngả về phia anh làm tôi chợt lạnh người với ý nghĩ con dao
           từ tay kia thọc vào cạnh sườn tôi. Nhưng anh Nương đã nhìn
           thẳng vào mặt tôi nói bang quơ trước mặt các em tôi đang
           chạy lên dốc đón tôi về với hàng xóm Ban Mê Thuột cũ.
               -   Chồn đã bị chặt dưôi rồi. Bây giờ đâu còn cộng sản
           nữa, chỉ còn cộng hưởng thôi.
               -
               -   Câu này anh nói, tôi không nói đó nghe. Công An
           Cộng Sản trong khu này nghe được bắt anh chứ không thể
           bắt tôi.
               -  Vô tư đi. chúng nó không dám đâu.
               -
                 Tôi liếc nhanh nhìn anh Nương không trả lời, trong
           lòng  tôi  tự  nhiên  vương  lên  hình  ảnh  chia  chác  đồ  cướp
           được của dân miền Nam, rồi chở về  miền  Bắc của những
           anh cán bộ gộc khi miền Nam vừa bị cưỡng chiếm, lẫn lộn

                                             108
   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114