Page 104 - No Em Mot Doi
P. 104
đạn của hai bên thực Dân lính Lê Dương Pháp và Việt
Minh.
Tôi bỏ làng tan hoang trong cơn mưa bom đạn pháo,
và tiếng thét gào ghê rợn của những người dân quê chết
cháy trong bom lửa Napan. Xác người lăn lóc dưới cống
rãnh, trên bờ ao và lềnh bềnh nổi trên mặt hồ trong khi nước
loang màu máu.
Theo ngày tháng tôi càng xa dần quê nội mang theo
nỗi nhớ trùng trùng.
Khi mẹ, và anh em tôi an bình bên cạnh chùa Phà
Đen, chiều chiều nghe tiếng chuông ngân làm vui cuộc sống
trong bần hàn cơ cực của mẹ. Mẹ tôi đã nuốt lệ tìm, và chờ
chồng nuôi con giữa thành phố Hà nội sa hoa đô hội thời
thực dân Pháp.
Những ngày đó tôi thường ngồi thủ thỉ với mẹ, có
một ngày mẹ đã kể cho tôi nghe chuyện ông Chánh, và ông
Nội tại sao phải từ nhau, mẹ tôi kể rằng.
- Ngày đó ông tôi giàu nhất làng, có tới vài chục mẫu
ruộng tư điền do ông cố của tôi để lại, nên có tiền đưa cha
tôi đi Hà Nội ăn học, nhưng cha tôi đã bỏ dở học hành theo
kháng chiến vào khu chống thực dân Pháp của thời thanh
niên tiền phong, nhưng sau khi nhận biết được mặt trái của
đảng Lao Động, Việt Minh, cha tôi bỏ khu về tỉnh chống
thực dân và chống luôn cái đảng Việt Minh mà ông đã đi
theo, thế là cha tôi đều bị Cộng Sản và thực dân Pháp hăm
doạ bắt được sẽ giết.
Ông nội tôi tuy có đất, có ruộng vườn nhưng ông
không thích làm Chánh Tổng để tiếp tay với thực dân hà
hiếp dân lành. Ông Kiệm bèn hỏi ông nội tôi cho mượn
ruộng đất để thế chân làm Chánh Tổng, bởi vậy ông Kiệm
103