Page 103 - No Em Mot Doi
P. 103
tới thời còn bé, cái thời mà tôi không biết thế nào là hận thù,
thế nào là anh em phản bội lẫn nhau đến nỗi phải từ nhau.
Tôi chỉ hiểu lơ mơ rằng hồi đó tôi chạy theo cha ra cổng, và
được mẹ tôi hốt hoảng cầm tay kéo lại ôm tôi vào lòng ở
giữa sân, trong khi mẹ tôi khóc vùi ướt cả tóc tôi.
Ngoài đường nhóm theo cha tôi tay cầm gậy, cầm
mác, hay bất cứ dụng cụ làm ruộng nào có thể cầm làm vũ
khí giết người là họ cầm, và chạy theo cha tôi ra giữa cánh
đồng làng để chém lẫn nhau không nương tay. Tôi đã nhìn
thấy có kẻ máu chảy ướt mặt, có người ôm tay bị gẫy, có kẻ
được cáng mang về bỏ nằm sóng soài giữa sân nhà của nội.
Trong khi nội ngồi yên trên ghế trường kỷ trong nhà không
nói lời nào, và từ đó căn nhà gác ba tầng sát bên nhà nội đã
không bao giờ mở cửa sổ để ông Chánh nhìn qua truyện trò
với ông nội như mọi ngày.
Tôi tò mò hỏi nội .
- Nhà ông Chánh hồi này sao đóng cửa sổ, không mở
nữa hả ông nội.
Những lúc tôi hỏi như vậy, tôi thấy mặt ông buồn và
có vẻ giận lắm.
- Từ nay cháu không được nhận anh em với nhà bên đó
nữa nghe con.
- Tại sao vậy ông? Ông Chánh, mẹ con bảo Ông Chánh
là Chánh Tổng
em họ của ông mà.
- Đồ phản bội . Ông chỉ buông ra tiếng thở dài sau khi
nói ra ba tiếng này rồi bỏ đi.
Trong thâm tâm tôi cứ thắc mắc hoài về chuyện ông
nội tôi và Ông Chánh sao lại từ nhau. Nhưng tôi đã không
có cơ may để hỏi ông nội.
Thời gian trôi qua trong sự băn khoăn, giận ghim
lòng của ông nội, tôi đã theo mẹ bỏ làng chạy giữa hai lằn
102