Page 105 - No Em Mot Doi
P. 105
mới có cái tên là ông Chánh. Sau khi làm chánh tổng ông
Chánh lấy quyền cướp luôn đất ruộng của ông nội, ông nội
đòi nhưng Ông Chánh không trả, lại còn báo cho thực dân,
và Việt Minh biết cha tôi hoạt động chống họ. Từ đó cha tôi
không bao giờ ngủ một đêm một nơi, và kiếm đường đi trốn
biệt tích không về làng.
Cộng Sản đã phao nhiều tin thất thiệt về cha tôi như.
Cha tôi đã bị thực dân bắn chết, hay đã bị Việt Minh bắt ở
chỗ này hay chỗ khác, hoặc có kẻ đã nhìn thấy xác cha tôi
trôi sông.
Mỗi lần mẹ tôi nghe tin chẳng lành như vậy lại ngồi
khóc âm thầm trong bếp, và lại tìm cách đi tới chỗ có tin
đồn về cha tôi để hỏi thăm sự cố ra sao.
Một đêm du kích Việt Minh đã gõ cửa nhà tôi, họ
mang mẹ tôi đi điều tra về cha tôi tới sáng mới thả về. Tôi
nhìn thấy tay trái mẹ ôm tay phải bị gẫy khi ra khỏi phòng
điều tra, và nhìn họ bằng đôi mắt lửa hận thù, chạy lại ôm
mẹ. Hai mẹ con tựa vào nhau thất thểu trên đường về nhà,
và mẹ đã ngã người trên giường khóc, chị em tôi thấy vậy
chạy lại hỏi han, và cùng ôm lấy mẹ khóc ròng.
Từ đấy sau khi chữa khỏi cánh tay gẫy, mẹ tôi quyết
tâm tìm cơ hội bỏ làng, nhưng không cho chị em chúng tôi
hay, vì mẹ sợ lộ trong khi du kích cứ lảng vảng theo sát mẹ
để mong bắt được cha tôi.
Quê tôi là vùng xôi đậu, sáng thực dân Pháp kéo về
làng thỉnh thoảng bắt vài thanh niên để tra tấn hành hạ đến
ngất ngư, rã rượi với mục đich hỏi ai là du kích Việt Minh
trong làng, hoặc có thể bắn chết một vài người mà họ đã
mang từ làng khác về, đôi khi họ bắn người trong làng để thị
104