Page 107 - No Em Mot Doi
P. 107
Tôi giật mình thoát ra khỏi ý nghĩ và hình ảnh thủa
buồn phiền xa xưa, quay lại nhì anh Nương và phóng mắt
nhìn xuống dốc. Tôi thấy mẹ đang vội vã chống gậy bước
lên dốc một cách thoải mái khoẻ mạnh, tôi nói với Hảo.
- Ồ, Mẹ về VN ở có mấy tháng mà khoẻ ra, bước mau
gớm. Khi mẹ ở Mỹ ôi thôi, kéo mẹ ra khỏi nhà đi mấy bước
cũng không được.
- Mẹ còn lẩm cẩm không Hảo?
- Đâu có, mẹ minh mẫn quá trời, nhớ từng tên hơn ba
chục đứa cháu.
Anh Nương quay nhìn tôi nói.
- Bà về đây khoẻ lại thật đấy chú Nguyên. Chú để bà ở
lại VN đi, bà già rồi chẳng ai hỏi han gì đâu. Khi chú Thanh
đưa bà về tôi xuống thăm, bà nhận tôi là cháu ngay sau khi
tôi kể tên mẹ của tôi và chi tiết họ hàng. Mấy tuần đầu mới
về bà có vẻ quên nhiều người họ hàng ngoài Bắc, bây giờ thì
nhớ đủ thứ, mỗi lần tôi xuống là bà kể chuyện mẹ tôi, và
mấy người bạn cũa của bà. Bạn của bà ngoài Bắc đã chết hết
rồi, chỉ còn bà là sống dai đáo để.
Mẹ tôi đứng lại trước đầu xe, trong khi xe cũng vừa
đừng lại. Tôi mở cửa bước xuống trong khi các chị em, cháu
chắt tôi chạy ra vây quanh. Tôi ôm lấy mẹ, mẹ tôi cười
mắng với giọng yêu thương.
- Mày thì lúc nào cũng ôm lấy mẹ. Mẹ mà mất rồi con
ôm ai? Con gìa rồi. Gần bẩy chục rồi mà như con nít, bỏ mẹ
ra đi, hàng xóm nhìn thấy kỳ lắm.
- Mẹ nhìn đồng hồ thấy 6.00 giờ chiều mà anh chưa về.
Mẹ chống gậy định lên đầu dốc đứng chờ. Quế, em gái tôi
nói.
- Sao mẹ không ở nhà, trước sau gì con cũng về nhà
mà. Tôi nói với mẹ.
106