Page 110 - No Em Mot Doi
P. 110
với hình ảnh cô bé hay khóc luôn chạy theo tôi bắt đền đủ
thứ, và tôi cũng thường dắt Mến tới bên gốc gạo đuổi bắt
bông gạo đỏ như máu lìa cành rơi xoay xoay trên không.
Đôi khi cùng Mến và các bạn chơi trò cưới hỏi trẻ con,
những lúc chơi như vậy tôi luôn làm chàng rể và Mếm luôn
làm cô dâu. Thời gian thanh bình đã qua đi trong tuổi dại
quê nghèo để rồi chiến tranh lửa đạn bao quanh tôi tới bây
giờ chưa quên những thằng bạn nằm xuống.
Thời gian đã qua thật nhanh, tôi bỏ làng năm mười
tuổi, xa Mến đã hơn 50 năm, tuy nhiên mỗi lần nói tới làng
Thành Lập là tôi chợt nghĩ tới cô bé khóc nhè dai dẳng ngày
cũ, nước mũi chảy thò lò lấy tay quẹt ngang, mớ tóc dày rối
bù, tay luôn ôm vạt áo đạp chân xuống đất khi tức giận, và
lẽo đẽo theo sau tôi bất kỳ chỗ nào. Hình ảnh làng Thành
Lập luôn ẩn hiện trong tiềm thức với nóc nhà thờ cao vút, và
những con đường dọc, ngang mà tôi đã một thời đi qua.
Ban Mê Thuột cũng là một đớn đau dài khôn nguôi
khi thân xác tôi lớn lên và trưởng thành trong khói lửa chiến
tranh. Ban Mê Thuột đã thay đổi không còn như những cô
gái thượng hiền hoà ngây ngô cởi váy tắm suối ngày cũ, mà
là một cuộc sống lam lũ nghèo khổ dưới sự che đậy bề ngoài
bằng những dinh thự mới xây dựng của các tư bản đỏ cộng
hưởng ăn cướp. Dân khổ nhục xả thân chỉ mong sao kiếm
nổi một bữa ăn tối cho đêm bớt lạnh.
Xã hội cộng Sản không có tình người, tôi chỉ nghe
được hai tiếng "Vô tư" buốt lạnh từ miệng của những người
Cộng Sản, và tiếng thở dài bất mãn lén lút của dân.
Tất cả đã qua. Thơ ấu không trở lại mà chỉ con tiếc
nuối mơ hồ hồng hoang. Tuổi xanh mộng mơ vội vã mất
biến trong cơn lốc thời cuộc.
109