Page 78 - No Em Mot Doi
P. 78
chân ai trên hè phố, ghì chặt thân súng trong tay, đôi khi tôi
tưởng đó là người tình.
Tháng ba năm 1975, mưa trọng pháo và hoả tiễn của
Cộng Sản như mưa rừng Cao Nguyên đã cày nát đơn vị
Kiểm Báo Pyramid trong phi trường L-19 Ban Mê Thuột,
T-54 theo biển người đã tràn vào cán nát những thây người
đã chết của bạn tôi dưới đôi xích sắt, trong khi tôi đã may
mắn ra khỏi vị trí chiến đấu trước tháng 2 để đi học khoá
tham mưu trung cấp tại Sài Gòn nên thoát khỏi tử thần và
sống còn lưu vong.
Từ Sài Gòn tôi quay quắt đôn đáo chạy vòng vòng tìm
kiến tin tức Ban Mê, nhưng tất cả chỉ là thất vọng, chán
chường với những tin địch đang tràn vào những thành phố
mà quân đội đã bỏ lại theo lệnh rút quân, rồi Sài Gòn cũng
mất sau khi chiếc T-54 ủi sập cổng Dinh Độc Lập, nơi biểu
thị cho nền Cộng Hoà, và cũng là căn cứ cuối cùng của miền
Nam Tự Do vỡ tan sau lời kêu gọi đầu hàng của người lãnh
đạo đã làm đổ hai chế độ Cộng Hòa của Miền Nam, tướng
Dương Văn Minh.
Tôi thất thểu bước lên tàu Trường Xuân trong lúc Sài
Gòn nghiệt ngã nấc nghẹn, đường Sài Gòn có những chỗ
loang máu, và xác chết nằm bên rãnh mương. Tôi rơi lệ giã
từ Sài Gòn, biệt ly thành phố nhỏ bé Ban Mê Thuột có nhiều
kỷ niệm yêu thương, đã nuôi nấng tôi lớn lên với niềm chắt
chiu của mẹ, để từ đây sẽ lạc loài trên xứ người như một cây
tầm gởi.
Lòng tôi nhói đau nhìn dân bản xứ và đêm về quằn quại
lệ nến với bình rượu cạn để tìm quên. Tôi tìm quên quê
hương đau khổ trong cuộc sống nô lệ mới mà chủ nhân lại là
người cùng giống trong đó có thể còn Diễm Diễm và những
người thân yêu.
77